“Phụ thân, mẫu thân..." Thẩm Nhược Hoa quỳ xuống, nàng rất bình tĩnh, cũng đoán được hành động của mình nhất định sẽ khiến Thẩm Quân Nho và Thẩm phu nhân hoài nghi, dù sao nàng cũng không phải Thẩm thị, tính tình cũng khác khá xa.
Thẩm phu nhân không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Thẩm Quân Nho ngược lại cười ha ha gật đầu nói với nàng: “Mau đứng lên, mau đứng lên.” Lúc hắn bị giam giữ trong Đại Lý Tự đã gặp Thẩm Nhược Hoa, mấy ngày ở Thẩm phủ cũng đã nói chuyện với Thẩm Nhược Hoa mấy lần. Nhắc tới chuyện Thẩm thị lúc trước tuổi còn nhỏ cũng không phát hiện có gì không đúng, hắn cảm thấy Thẩm Nhược Hoa chính là nữ nhi của mình, chỉ là bởi vì ở Quảng Bình Hầu phủ chịu quá nhiều ủy khuất, mới có thể tính tình đại biến, thậm chí còn có chút thưởng thức tính tình Thẩm Nhược Hoa bây giờ, dứt khoát quyết đoán lại suy nghĩ sâu xa, ngược lại có mấy phần dáng vẻ của hắn.
Thẩm Tử Uẩn thấy Thẩm Nhược Hoa thì nhếch miệng nở nụ cười, tránh khỏi tay của Thẩm phu nhân, chạy về phía Thẩm Nhược Hoa, đến trước mặt nàng thì ngừng lại, vươn tay ra, trên khuôn mặt mũm mĩm lộ ra nụ cười xán lạn: “Đại tỷ, ta đã rất lâu chưa nhìn thấy tỷ...”
Thẩm Nhược Hoa nhìn Thẩm Tử Uẩn mặc áo choàng cột tóc 2 sừng giống như củ nhân sâm nhỏ, không biết sao lòng nàng lại mềm nhũn, trên mặt lộ ra nụ cười, đưa tay kéo hắn: “Đúng là đã rất lâu rồi chưa từng thấy, chắc là ngươi lại muốn ta mua cho ngươi một ổ kẹo bông nhỉ.”
Thẩm Tử Uẩn cười ha ha, không còn chút câu nệ vừa rồi, giống như kẹo đường dính lấy Thẩm Nhược Hoa: “Đại tỷ, kinh đô cũng có ổ tơ đường sao?” Hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm phu nhân, kề sát vào Thẩm Nhược Hoa thấp giọng nói: “Nương không cho ta mang theo ổ tơ đường tới, ta không thể làm gì khác hơn là giấu một khối nhỏ ở trong túi quần nhưng hình như không thấy.”
Hắn đưa tay ra cho Thẩm Nhược Hoa nhìn, chỉ thấy trên bàn tay nhỏ mập mạp chỉ còn lại nước đường bẩn thỉu, nhìn Thẩm Nhược Hoa nhíu mày, hắn càng cười khanh khách: “Đại tỷ lại muốn cho người rửa tay cho ta rồi.”
Thẩm Nhược Hoa nhất thời cũng nở nụ cười, điểm vào trán của hắn: “Chỉ sợ a nương biết rồi lại muốn quở trách đệ mau để Yêu Đào dẫn đệ đi rửa tay thay áo bào.” Cử chỉ của nàng rất tự nhiên, giống như trước kia chính là như vậy, có lẽ tất cả những điều này vốn đã có trong trí nhớ của Thẩm thị. Cho nên nàng làm cũng là chuyện đương nhiên, không có nửa điểm đột ngột và quái dị, điều này làm cho Thẩm Nhược Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play