Cửa bắc kinh đô, đám người rộn ràng nhốn nháo ra vào cửa thành, náo nhiệt vẫn như bình thường, trận Đại loạn trong cung kia cũng không gây nên gợn sóng gì ở kinh đô, giống như tất cả đều bị trong cung áp chế che giấu mà chậm rãi tan thành mây khói, chỉ là thỉnh thoảng có người trà dư tửu hậu sẽ tò mò suy đoán một phen trong cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì nhưng cũng không ai biết được.
Một chiếc xe ngựa từ trong đám người chậm rãi từ kinh đô, lặng yên không một tiếng động cũng không khiến người chú ý, hướng Sùng Giáo phường ngõ hẻm chạy tới.
Trên xe ngựa, Tiết Vượng vén rèm lặng lẽ nhìn phố xá náo nhiệt bên ngoài, nhẹ giọng nói với Tiết Mậu Nghiệp nằm ở trên xe ngựa: “Hầu gia, kinh đô đều như không có động tĩnh gì, chắc chuyện trong cung đã lắng lại rồi nhỉ, ngài an tâm hồi phủ đi.”
Chỉ là Tiết Mậu Nghiệp lúc này nhìn lại có chút không giống với bình thường, hắn muốn mở miệng nói chuyện nhưng khóe miệng tựa như không chịu khống chế mà cong vẹo, hơn nửa ngày mới hàm hàm hồ hồ nói ra một câu: “Khang, Khang Vương đâu?” Lời còn chưa dứt, nước bọt lại theo khóe miệng chảy xuống.
Tiết Vượng vội cầm khăn lau miệng cho hắn, thấp giọng nói: “Tất nhiên không có việc gì. Nếu không kinh đô cũng sẽ không bình an vô sự như vậy, vẫn là chờ trở về Hầu phủ lại để cho người đi tìm hiểu một phen đi.” Bệnh dịch của Tiết Mậu Nghiệp giằng co rất nhiều ngày mới tốt, Tiết Vượng phụng mệnh Tiết Văn Hoài đến Đại Đồng đón hắn trở về, chuyện trong cung bọn họ không biết rõ ngọn ngành, chỉ mơ hồ nghe người ta nói trong cung xảy ra phản loạn, điều này làm cho Tiết Mậu Nghiệp đã bệnh đến mức không còn hình dáng càng lo lắng đề phòng, hắn một mặt ngóng trông Khang Vương có thể mã đáo thành công, một mặt lại lo lắng Khang Vương sẽ biết mình nói chuyện lúc trước cho Thẩm Nhược Hoa, sẽ không dễ dàng buông tha mình.
Nhưng khi xe ngựa dừng ở trước cửa Quảng Bình Hầu phủ, Tiết Mậu Nghiệp vẫn bị dọa sợ, cửa lớn Hầu phủ mở toang, không ít bà tử cùng gã sai vặt đang khiêng rương hòm từ Hầu phủ đi ra ngoài, bên ngoài còn chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa, những hòm hòm đó đều được khiêng lên xe ngựa, còn có người đang thu xếp, thoạt nhìn bộ dáng như rất lo lắng.
Diêu thị lúc này mang theo nha đầu bà tử đi ra, cao giọng phân phó: “Đều cẩn thận một chút cho ta, mau mau thu thập xong đi nhanh.” Nàng vừa nói, vừa xụ mặt nhìn cửa phủ Quảng Bình Hầu phủ: “Thật sự là xui xẻo, bọn họ phí nhiều tâm tư như vậy, còn tưởng rằng cưới một công chúa nương nương về, có thể được chỗ tốt gì, nào ngờ lúc này mới bao nhiêu thời gian, liền trở thành thân quyến của phản tặc, sợ là cả nhà bị chém đầu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT