Cửa Từ Ninh cung được mở ra, Phúc vương, Vinh vương cùng Phụ Quốc công sải bước hướng về Từ Minh điện mà đi, đến trước cửa điện ôm quyền bái xuống cao giọng nói: “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, chúng thần cứu giá đến muộn, mong nương nương thứ tội!”
Chỉ là bọn họ vừa dứt lời, trong điện vẫn không hề có động tĩnh gì, bọn họ nhất thời hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều có vẻ lo lắng, lại cao giọng nói: “Chúng thần cứu giá đến muộn, mong nương nương thứ tội.”
Một lát sau, trong điện truyền đến thanh âm yếu ớt mang theo tiếng khóc nức nở của Hứa hoàng hậu: “Là, là phụ thân sao?”
Phụ Quốc Công rốt cục nhịn không được tiến lên một bước cao giọng nói: “Nương nương, là lão thần, xin hãy mở cửa ra.”
Cửa điện két một tiếng mở ra, Hứa hoàng hậu đỡ tay Đỗ Uyển thị nhanh chóng bước ra điện, chảy nước mắt bước nhanh đến trước mặt Phụ Quốc công, muốn nói cái gì đó nhưng lại nghẹn ngào khó tả, vẫn là Phúc vương nhẹ giọng nói: “Nương nương, Thái hậu nương nương vẫn khỏe chứ?”
Hứa hoàng hậu lúc này mới nhớ tới, vội lau nước mắt, gật gật đầu: “Thái hậu nương nương ở trong điện, chỉ là trúng bí dược còn chưa tỉnh lại..." Phúc vương và Vinh vương vội vàng đi vào điện, lúc này an nguy của Thái hậu cực kỳ quan trọng, bọn họ không dám có nửa điểm chủ quan.
Phản quân bị các binh sĩ bắt ở một bên cũng đã ném vũ khí xuống, quỳ một chỗ, mấy vị thị vệ của Khang Vương mặc dù bị đè trên mặt đất không thể động đậy nhưng đều là từng người sắc mặt dữ tợn, tràn đầy không phục nhưng cũng chỉ có thể cắn răng cúi đầu, được làm vua thua làm giặc, bọn họ từ lúc đi lên con đường này đã sớm biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT