Trong điện một mảnh hôn ám, chỉ có mấy điểm ánh nến u ám, vài cung nữ hầu hạ nhưng cũng đều cúi đầu quỳ trên mặt đất thấp giọng nức nở, phía sau màn che mơ hồ có thể thấy được bóng người nằm trên giường, một bên có người quỳ trên mặt đất kêu thảm: “Nương nương, nương nương vừa tỉnh rồi, người mau nhìn xem, trong cung sắp Đại loạn rồi..." Là Phan ma ma.
Nghe được tiếng động phía sau, Phan ma ma nước mắt tuôn đầy mặt quay đầu lại nhìn thấy Đỗ Uyển thị vịn Hứa hoàng hậu vào điện, nhất thời sợ ngây người, một hồi lâu mới quỳ xuống đất, vui mừng quỳ lạy: “Hoàng hậu nương nương, ngài tới cứu Thái hậu nương nương sao? Nương nương bị bệnh đã lâu nhưng bọn họ ngay cả thái y cũng không cho vào xem. Nếu cứ như vậy chỉ sợ người chịu không nổi..." Lời còn chưa dứt, nước mắt của bà lại rơi xuống. Từ khi tiên đế băng hà, Thái hậu chấp chưởng triều chính tới nay, chưa từng chịu qua khổ sở ủy khuất như vậy, hôm nay hôn mê trên giường bất tỉnh nhân sự nhưng ngay cả thái y xem bệnh cũng không có, thiếu y thiếu thuốc làm cho thân thể vốn đã suy yếu của Thái hậu làm sao có thể chịu đựng được, mắt thấy khí tức của bà càng ngày càng yếu ớt, trong lòng Phan ma ma tựa như đao cắt, lại không có biện pháp, cái này thật sự so với giết bà còn khổ sở hơn.
Hứa hoàng hậu đi từng bước một tới, nhìn rõ ràng Thiệu thái hậu trên giường, bà ấy đã không còn uy nghiêm như ngày xưa, không hề tức giận nằm ở trên giường, một đầu tóc bạc bị xõa tung ra thoạt nhìn già nua như vậy, ngay cả khuôn mặt không có son phấn cũng bị phủ lên nếp nhăn, không có phượng bào gia thân tiều tụy. Thái hậu già rồi, bà ấy vẫn luôn gắng gượng xử lý chuyện trong cung, hiện tại cũng chỉ có thể nằm trên giường mặc người bài trí, bất lực.
Bỗng nhiên trong lòng nàng vô cùng chua xót, cũng càng thêm sợ hãi, trước kia không cảm thấy, trong lòng càng âm thầm hận Thái hậu, chỉ nghĩ mình vẫn luôn không mang thai được là Thái hậu để Thái y viện động tay động chân, còn chọn rất nhiều mỹ nhân cho Hoàng thượng tiến cung, hiện giờ Thái hậu hôn mê bất tỉnh, tính mạng cũng đáng lo, nàng lại cảm thấy chỗ dựa duy nhất cũng không có nữa, lúc này trời mới thực sự sập.
Nàng không rảnh nói chuyện với Phan ma ma, luôn miệng nói: “Thẩm nữ y, nhanh, ngươi mau tới nhìn xem, đến tột cùng như thế nào!”
Phan ma ma và cung nhân ngây ngẩn cả người, nước mắt chảy dài nhìn theo ánh mắt của Hứa hoàng hậu, Thẩm Nhược Hoa mặc trang phục cung nữ bước nhanh đến bên cạnh giường của thái hậu, vén màn che đưa tay bắt mạch cho thái hậu.
Chỉ là không đến một hồi, sắc mặt của nàng liền rất khó coi, mạch tượng của Thái hậu rất kỳ quái. Nếu thật sự là bệnh nặng không dậy nổi, mạch tượng hẳn là thập phần tán loạn suy yếu nhưng mạch tượng của Thái hậu lúc này lại coi như bình ổn, cũng không phải là hiện tượng bệnh nặng, vậy vì sao Thái hậu một mực mê man bất tỉnh, nhìn hình dung tiều tụy như thế?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play