Càng đi về phía tây bắc, càng khiến người ta sợ hãi, vốn dĩ gần kinh đô còn có thể nhìn thấy điền trang xanh tươi tốt, thôn trấn náo nhiệt và thương khách đi lại nhưng là dần dần bọn họ nhìn thấy là đã hoang hơn phân nửa đất nông nghiệp, thôn dân ở thưa thớt còn có quan đạo đã không có người đi lại.Kinh đô đã là tháng tư cuối xuân, sớm đã ấm áp một mảnh màu xanh lục nhưng ở phía tây bắc vẫn là một mảnh hoang vu lạnh lẽo, mọi người nhìn thấy càng ngày càng lo lắng.
Đến phủ Đại Đồng, bên đường đã không còn màu xanh lục nữa, ngay cả một người đi lại cũng không nhìn thấy, càng làm người ta cảm thấy tử khí trầm trầm. Thẩm Nhược Hoa vén màn nhìn tình hình bên ngoài, không khỏi nhíu mày, rất lo lắng, xem ra lần này dịch bệnh đã vô cùng nghiêm trọng, dân chúng sợ là đã dồn dập chạy nạn, chạy sang các phủ khác để tránh dịch bệnh, mới có thể xuất hiện tình huống trong thành người thiếu đi chín phần mười như vậy. Nếu không nhanh chóng bình định, chỉ sợ sẽ gây loạn lớn.
Đặng Luân, tri phủ của phủ Đại Đồng nghe nói Thái Y và dược liệu được gửi đến từ trong triều, vui mừng khôn xiết dẫn một số quan viên liên quan của phủ đến chào đón. Hơn mười quan viên nhát gan bị dịch bệnh làm cho sợ hãi, trốn trong phủ của mình nhìn thấy mười mấy xe thuốc men thì kích động không nói nên lời, liên tục khen ngợi Thái hậu và Hoàng đế anh minh, cảm ơn Quảng Bình Hầu Tiết Mậu Nghiệp người đã hộ tống thuốc men đến.
Tiết Mậu Nghiệp ngược lại là thản nhiên tiếp nhận Đại lễ của bọn họ, lấy quan ngữ nói: “Đây đều là ân điển của Thái hậu nương nương và hoàng thượng, mới có thể ra lệnh cho bổn hầu đến bình định thảm họa dịch bệnh, giải quyết nhu cầu cấp thiết cho các ngươi, cũng là cứu dân chúng trong lửa nước.” Dường như đã coi việc bình định dịch bệnh là sứ mệnh của mình, rất đắc ý, hoàn toàn quên hắn chỉ phụ trách áp tải dược liệu tới.
Ngay khi một đám quan viên thiên ân vạn tạ, rèm xe ngựa của Thẩm Nhược Hoa vén lên, nàng đỡ tay Yêu Đào đi xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: “Bệnh phường ở đâu, bảo người dẫn ta đi xem một chút.”
Nàng mặc một thân áo bào nữ quan Nhị phẩm thêu hoa mai vàng, bên hông đeo đai ngọc ngự tứ, khuôn mặt lạnh lùng như trăng lưỡi liềm, nhìn đám quan viên vội vàng nịnh bợ lấy lòng Quảng Bình hầu, bọn họ đều ngẩn ra.
“Vị này là..." Đặng Luân vốn cho rằng đây là nữ quyến nhà nào nhưng nhìn Thẩm Nhược Hoa một thân quan phục lại tràn đầy nghi hoặc, cười theo mở miệng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT