Phương Hạnh được các tiểu nha đầu đỡ trở về phòng, mềm nhũn nằm, nhắm chặt hai mắt, rõ ràng là bộ dáng bất tỉnh nhân sự.
Lúc Thẩm Nhược Hoa dẫn Thanh Mai và Hạ ma ma đi vào, các tiểu nha đầu vội vàng quỳ xuống, vẫn là Hạ ma ma gọi bọn họ dậy, để bọn họ đi ra ngoài trước.
"Được rồi, sao lại ngất xỉu chứ?" Thẩm Nhược Hoa cau mày, ở trên ghế Thanh Mai bưng tới trải khăn tay ngồi xuống.
Hạ ma ma nói: "Cũng không biết sao, vừa rồi còn đang nói chuyện trong phòng, đột nhiên lại ngã xuống, bây giờ còn chưa tỉnh lại." Bà có chút thấp thỏm nhìn Thẩm Nhược Hoa: "Hay là sai người đi mời lang trung đến nhìn một cái?"
Thẩm Nhược Hoa nhìn Phương Hạnh nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy hàng mi khẽ rung rung của nàng ta, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tất nhiên là phải mời lang trung, lúc trước không phải nói nàng bị bệnh sao, sợ là còn chưa khỏe hẳn, nếu không sao đột nhiên lại bị ngất."
Nàng dặn dò Thanh Mai: "Đi sai người mời lang trung đến xem kỹ cho Phương Hạnh, không thể chậm trễ." Nàng nhìn Phương Hạnh, đứng dậy, "Nếu bị bệnh lâu còn phải đưa đến thôn trang, người trong viện này cũng không thể bị lây bệnh khí."
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Phương Hạnh nằm trên giường thân thể run lên, yếu ớt thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt ra: "Nương tử..." Ánh mắt có chút co rúm cùng thăm dò.
Nụ cười trên mặt Thẩm Nhược Hoa càng sâu, nhìn Phương Hạnh nói: "Bệnh lúc trước của ngươi còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại ngất đi, phải dưỡng cho tốt." Ngữ khí dịu dàng hòa ái, không có gì khác biệt.
Phương Hạnh bình tĩnh nhìn nàng, trong miệng nói: "Đa tạ nương tử." Trong lòng không phải không sợ, thân thể nằm trên giường có chút run rẩy, cũng không dám lộ ra nửa phần.
Đôi mắt thâm thúy u ám của Thẩm Nhược Hoa nhìn vào trong mắt Phương Hạnh, cong môi ôn hòa nói: "Ngươi là nha đầu hồi môn của ta, ta đương nhiên không thể mặc kệ ngươi." Phương Hạnh nhất thời nói không ra lời, rũ mắt xuống không dám đối diện với nàng nữa.
Thẩm Nhược Hoa dẫn theo Hạ ma ma đi ra ngoài, trong phòng chỉ để lại Thanh Mai ngồi ở bên giường hoa mai. Trong sân bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng khóc, xen lẫn tiếng cầu xin tha thứ, sắc nhọn chói tai, khiến Phương Hạnh sợ tới mức run rẩy một cái, quay sang kinh hoàng nhìn về phía Thanh Mai và Hạ ma ma, thấp giọng nói: "Đây là làm sao vậy, ai đang khóc?"
Thanh Mai sắc mặt như thường, bình thản nói: "Trong phòng bếp nhỏ có một tiểu nha đầu không cẩn thận làm đổ chén thuốc của nương tử, lại dùng nước thuốc còn lại buổi sáng đổi thế vào, vợ Lưu Nhị cũng bận rộn hồ đồ, chưa từng phát hiện. Nếu không phải có người phát hiện chén thuốc bị vỡ cũng sẽ không có ai biết."
Thanh Mai nhìn song cửa sổ dán cửa sổ, khinh miệt cười: "Nương tử để người kéo nàng ta ra sân thưởng một trận." Ngữ khí nhẹ nhàng, giống như chuyện râu ria gì đó.
Phương Hạnh trừng lớn mắt, sắc mặt cũng dần dần trầm tĩnh lại, chỉ là nghe nói tiểu nha đầu bị đánh một trận không khỏi co rút khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Nương tử cùng trước kia có chút không giống nhau, lúc trước nàng chưa bao giờ dễ dàng trách phạt người." Dù nha đầu bà tử không nghe lời, cũng chỉ là không nhẹ không nặng nói hai câu, cũng sẽ không thật trách phạt.
Thanh Mai cúi đầu làm công việc thêu thùa, cũng không nhìn Phương Hạnh: "Dĩ nhiên là không giống nhau, chẳng lẽ còn phải để người làm tiếp sao.”
Trở về phòng, Hạ ma ma rất do dự, nhẹ giọng nói: "Cô nương, thật sự phải mời lang trung đến xem cho Phương Hạnh sao?" Nếu để lang trung nhìn ra cái gì, chỉ sợ không dễ thu dọn.
Thẩm Nhược Hoa lại không thèm để ý: "Chỉ cần để cho người đi mời là được, không có việc gì." Cho dù nhìn ra chút gì, cũng chỉ cho là ăn nhầm thôi.
Nàng nói với Hạ ma ma: "Lúc trước ngươi chuẩn bị xong chưa?" Chuyện của thôn trang và Trường Lạc phường đều đã làm xong, trước mắt lo lắng là chuyện này.
Hạ ma ma nói: "Đều chuẩn bị xong, nồi, cân và con lăn đều đã sẵn sàng, bếp nhỏ cũng đã sẵn sàng nhưng tiểu nha đầu lại..." Cũng không biết lão phu nhân và phu nhân các phòng nhét bao nhiêu tai mắt vào, ai cũng không thể nói được người nào có thể tin tưởng người nào chính là tai mắt người khác xếp vào trong phòng. Nhưng nương tử nhà mình tự dưng muốn mua dược liệu trở về, còn chuẩn bị vài thứ như vậy, cũng không biết muốn làm gì, muốn chọn lựa mấy nha đầu lanh lợi lại không có hai lòng, thật sự là làm khó bà.
Thẩm Nhược Hoa cười khẽ, vẫy tay, nói nhỏ bên tai Hạ ma ma vài câu, mới nói: "Chọn mấy người này đi, người khác thì không cần, cũng không thể để bọn họ tùy ý ra vào gian phòng kia."
Hạ ma ma sửng sốt một hồi, mới đồng ý lui ra ngoài, gọi người đến theo lời dặn dò của Thẩm Nhược Hoa. Chỉ là trong lòng bà rất khiếp sợ, không vì cái gì khác, đơn giản là vì mấy người mà Thẩm Nhược Hoa nói đều là nông dân trong thôn trang của hồi môn, có vài phần thông minh, tính tình cũng coi như là ổn trọng. Hạ ma ma cũng là một mực quản thúc bọn họ, mới nhìn ra mấy phần, ngày thường có việc cũng đều trông cậy vào mấy nha đầu này. Nhưng nương tử lại chọn ra không sót một người, có thể thấy được là trong lòng nàng đã sớm biết rõ.
Trong lòng bà vừa vui vừa lo, vui là nương tử thật giống như có chủ kiến cùng dũng khí, rất khác với trước kia. Chỉ là bà lại nhịn không được lo lắng, hiện tại nương tử làm việc và dự định, không có người nào nhìn rõ. Ngay cả ma ma nàng rất được tín nhiệm này cũng chỉ có thể thành thành thật thật làm việc theo phân phó.