Thần sắc Chu Kỳ Hữu không có nửa điểm thay đổi, chỉ là ánh mắt hơi xiết chặt, quay người khẽ cười đi về phía Hồ thị đang có vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu và Thẩm Nhược Hoa cúi người: "Hóa ra là Thẩm nương tử, Thẩm nương tử cũng đến Hải Đường hoa hội để ngắm hoa sao?"
Lương Uyển Nhi mặt đỏ ửng giống như hoa hải đường nở rộ trên đầu, cúi đầu nói: "Ta tới ngay đây." Mới xê dịch bước chân đi đến sau lưng Thẩm Nhược Hoa.
Nhìn nụ cười ôn nhu như gió xuân thổi vào mặt của Chu Kỳ Hữu, khuôn mặt Thẩm Nhược Hoa lại lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn một cái, khuỵ gối: "Thế tử thật hào hứng, ngài cũng là ngưỡng mộ thịnh cảnh của Hải Đường Hoa hội ở Thúy hồ mà đến sao." Trong lòng nàng lại lạnh lẽo, hắn đã từng đến hội hoa hải đường, năm đó chính hắn đã kể lại hội hoa hải đường này vô cùng sinh động cho Chu Hú Lâm trong thâm cung không thể đến được nghe, nghe nói hoa hải đường cẩm tú như mây, khiến Chu Hú Lâm luôn say mê, mãi đến hôm nay.
Chu Kỳ Hữu cười nói: "Đúng vậy, ta đã sớm nghe nói về thịnh danh của hoa hội hải đường ở Thúy Hồ kinh đô, cố ý đến đây ngắm cảnh, không ngờ gặp Ngũ phu nhân và Thẩm nương tử, còn có Lương gia nương tử ở đây." Hắn vừa nói vừa cười liếc nhìn Lương Uyển Nhi đứng bên cạnh Thẩm Nhược Hoa, khuôn mặt Lương Uyển Nhi vốn đỏ ửng càng thêm e lệ, khóe miệng không giấu được nụ cười, cúi đầu không tự nhiên mà đùa nghịch khăn tay.
Hồ thị lúc này đã chen lời: "Thế tử hiếm khi về kinh đô, hội hoa hải đường này là việc trọng đại khó có được, nhất định phải đi thật tốt." Nàng chỉ chỉ một mảnh rừng hoa hải đường hồng vân lượn lờ cách đó không xa, "Bên kia chính là Hồng Bảo Hải Đường nổi danh nhất, thế tử có thể qua đó xem thử."
Chu Kỳ Hữu cười nói tạ ơn, cáo từ với Thẩm Nhược Hoa và Lương Uyển Nhi: "Vậy thì phải đi xem thử, ta đi trước một chút, trễ chút lại nói chuyện với mấy vị." Nho nhã lễ độ hạ thấp người, đi về phía rừng hải đường đỏ kia, bước đi trên vạt áo văn nhã, như là trích tiên.
Nhìn hắn đi xa, Hồ thị sốt ruột, kéo Thẩm Nhược Hoa và Lương Uyển Nhi đi về phía bên kia, hạ giọng nói: "Thật là không nghĩ tới hắn lại đến đây, xem ra chuyện Đông Bình vương phủ và Tín Quốc công phủ làm mai chưa thành. Nếu không vị thế tử này cũng sẽ không tới Hải Đường Hoa Hội này." Nàng vừa đi vừa lắc đầu, "Người nào không biết nam nhân và nương tử đến hội hoa hải đường này chính là vì muốn gặp nhau. Nếu hắn đã đến vậy thì chắc hẳn không có nhìn trúng Diêu Nhị nương tử của phủ quốc công Tín quốc rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play