Diêu thị chung quy lại đi Hồi Xuân Đường, lần này là không chút để ý mặt mũi gì, vừa khóc vừa cầu xin, cứng rắn nói chuyện với Thẩm Nhược Hoa: "... Thẩm nương tử làm sao có thể không biết, Hầu gia trong Hầu phủ xưa nay không hỏi đến chuyện trong phủ, tất cả mọi chuyện đều giao cho thế tử phu nhân nhưng trước kia còn có lão phu nhân, thế tử phu nhân dù có lo lắng cho Đại phòng cũng có chừng mực, trước mắt lão phu nhân bệnh thành bộ dáng này, thế tử phu nhân chẳng những không hỏi tới, còn một lòng muốn đưa lão phu nhân đi, lúc này không biết dùng biện pháp gì nói động đến Hầu gia, muốn đưa lão phu nhân đi thôn trang Quảng Ninh."
Nàng ta nức nở nghẹn ngào một bộ dạng đau lòng: "Chuyện này nhẫn tâm cỡ nào! Ngươi cũng biết, Quảng Ninh cách kinh đô xa như vậy, lão phu nhân làm sao chịu được, Nhị gia cùng ta thật sự là nhìn không được nữa. Cho nên cũng bất chấp những thứ khác, lần lượt tới gặp nương tử, nghĩ có thể mời nương tử đi khám cho lão phu nhân một chút"
Thẩm Nhược Hoa nhìn nàng ta than thở khóc lóc, bộ dáng hiếu thuận, lại cũng không hề động đậy, đưa đơn thuốc trong tay cho dược đồng bảo hắn đi lấy thuốc, mới nói: "Ta đã nói rồi chứng trúng gió ta cũng không nắm chắc."
Diêu thị khóc lóc kể lể nửa ngày, vừa mệt vừa mỏi, nghe nàng vẫn từ chối, nhất thời giận dữ, thu lại vẻ đau buồn trên mặt, lạnh lẽo nói: "Thẩm nương tử hiện giờ đã là nữ y của Hoàng hậu nương nương, dĩ nhiên là không để chúng ta ở trong lòng, ngay cả Hầu phủ cũng không để vào mắt, đâu chịu xem bệnh cho lão phu nhân, chỉ là nương tử đừng quên, lão phu nhân chung quy là cô nãi nãi của Vĩnh An Hầu phủ, Tạ quý phi nương nương trong cung là chất nữ ruột thịt của lão phu nhân, nương tử ngày sau hành tẩu ở trong cung, không thể thiếu gặp mặt Tạ quý phi nương nương, chỉ sợ về mặt thể diện chưa chắc không bị ảnh hưởng." Nàng ta liếc mắt nhìn Thẩm Nhược Hoa, dựa theo tính tình của nàng ta, xưa nay là không có lợi thì không dậy sớm. Nếu không phải vì suy nghĩ lưu lại Tiết lão phu nhân, mới không phí nhiều tâm tư ở chỗ này quấn lấy Thẩm Nhược Hoa.
Thẩm Nhược Hoa đương nhiên nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của nàng ta, giương mắt nhìn nàng ta, một hồi lâu mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Muốn ta đi Hầu phủ khám bệnh cho lão phu nhân, cũng không phải là không thể được, chỉ là ta đi ra ngoài khám bệnh quy củ rất lớn. Nếu không chịu làm theo quy củ của ta, vậy thì cho dù là ai nói cũng vô dụng, nhất quyết không chịu đi."
Diêu thị nhất thời mở cờ trong bụng, vội nói: "Đây là đương nhiên, đây là đương nhiên!" Chỉ cần Thẩm Nhược Hoa đồng ý, đương nhiên là có cách có thể chữa trị, nàng ta đương nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Nàng ta vội nói: "Ngươi cứ nói, ta sẽ để người đi làm." Nàng ta nghĩ, Thẩm Nhược Hoa cũng chỉ muốn thêm chút tiền khám bệnh, thêm chút thể diện mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play