Mấy tráng hán nghênh ngang đi đến trước sảnh tiệm thuốc ngồi xuống, uống trà tiểu dược đồng bưng tới, lớn tiếng nói cười, nửa điểm lo lắng cũng không có. Vương Phúc Sinh thấy sắc mặt càng không tốt, xoay người đi vào trong phòng.
Thẩm Nhược Hoa cúi người cẩn thận kiểm tra vết thương của người bị thương, chỉ là càng nhìn sắc mặt nàng càng khó coi, một lát sau đứng thẳng người lên, nói với Vương Phúc Sinh: "Chỉ sợ đây là cố ý đưa tới Hồi Xuân Đường."
Vương Phúc Sinh sửng sốt: "Nương tử nói là..."
Thẩm Nhược Hoa chỉ vào mấy vết thương trên người người đang hôn mê kia: "Nếu thật sự là bị xe ngựa đụng bị thương, hẳn là một mảng lớn máu bầm và nội thương nhưng trên người hắn lại đều là từng vết thương ngoài da, vết thương còn nứt ra, xuất huyết không ngừng, cũng có rất ít nội thương." Nàng nhíu mày, "Rõ ràng là bị người ta đánh thành như vậy mới đưa tới."
"Huống chi trên người hắn xuất huyết không ít. Nếu có lòng cầu y, đương nhiên là phải đưa tới Thiên Kim đường trước mới đúng, sao lại không quan tâm gì mà khiêng tới Hồi Xuân đường." Nàng chỉ người kia: "Nếu đưa tới Thiên Kim đường rồi lại khiêng tới, chỉ e hắn đã sớm đổ máu quá nhiều mà không còn thở nữa."
Vương Phúc Sinh lập tức chấn động: "Chẳng lẽ lại có người nhìn chằm chằm Hồi Xuân Đường chúng ta?" Nhưng hiện giờ Hồi Xuân Đường vẫn không có thanh danh gì, ngay cả người đến khám cũng không có mấy người, là ai sẽ cố ý tính toán như vậy.
Thẩm Nhược Hoa cười lạnh lùng: "Cho dù là ai, chỉ sợ đều sẽ hủy hoại danh dự của Hồi Xuân Đường, còn muốn tính kế ta."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play