Đợi đến khi Thẩm Nhược Hoa thu tay lại, đám Lương Bỉnh Chi đều nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng mở miệng nói chuyện, chỉ là đã lâu nàng cũng chưa từng mở miệng, chỉ nhíu mày suy nghĩ, giống như là đụng phải chuyện gì khó có thể giải quyết.
Hoàng thái y lúc này không còn tính nhẫn nại: "Ngươi đã bắt mạch rồi. Nếu thật sự có thể nhìn ra cái gì thì nói đi."
Lúc này Thẩm Nhược Hoa mới ngẩng đầu lên, nói với Tề Minh Duệ: "Tướng quân có thể giúp ta một tay được không?"
Tề Minh Duệ nói: "Thẩm nương tử xin phân phó."
"Tướng quân xin thay ta xem một chút chỗ bị thương của Lương lão tướng quân." Thẩm Nhược Hoa nói: "Ta muốn biết tình hình vết thương kia như thế nào." Nàng chung quy là nữ tử, không thể trực tiếp nhìn thấy vết thương của Lương lão tướng quân.
Lần này Hoàng thái y cười nhạo: "Quả nhiên là một kẻ lừa đời lấy tiếng. Nếu thật sự hiểu được y thuật, há có thể không biết mạch đập, còn muốn cho người ta xem xét vết thương, lão tướng quân chính là miệng vết thương kéo dài không khỏi đến mức độc mủ công tâm. Cho nên hiện tại mới có thể sốt cao không lùi, thần chí không rõ." Mấy sợi râu dê của hắn vểnh lên rất cao, "Phụ nhân ru rú trong nhà không có kiến thức, chỉ là xem qua chút y thư liền tự cho là thông hiểu y thuật, vẫn là trở về an phận thủ thường thì tốt hơn."
Mấy vị thái y kia cũng nhìn Thẩm Nhược Hoa lắc đầu, lộ ra một nụ cười khinh miệt, cũng đồng ý với cách nhìn của Hoàng thái y.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play