Xe ngựa Quảng Bình hầu phủ dọc theo quan đạo đi về phía nam ngoại ô kinh đô, trên xe ngựa lại là yên tĩnh xấu hổ. Tiết Văn Hạo ngồi bên cửa sổ xe ngựa, ra vẻ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, dư quang lại không ngừng đảo qua Thẩm Nhược Hoa ngồi đối diện hắn cúi đầu uống trà.
Thẩm Nhược Hoa mặc áo lông cáo tím, áo choàng lông hạc, chân mang giày da dê cúi đầu, không nhìn Tiết Văn Hạo trước mặt, thần sắc tự tại uống trà, giống như trong xe ngựa này không có Tiết Văn Hạo, một chút để ý cũng không có, khiến Tiết Văn Hạo nhìn rất tức giận, hắn là hôn phu của nàng, ngồi ở trước mặt nàng, nàng sao có thể coi như không thấy nhưng lúc này hắn nhìn kỹ, lại không thể không thừa nhận, Thẩm Nhược Hoa dung quang chiếu nhân (#) càng thêm khiến người không rời mắt đi được. Nếu nói lúc trước Thẩm thị gả cho hắn chỉ là dung mạo thanh lệ ôn nhu, thế mà hiện tại người trước mắt hắn đã rất khác biệt, nhất cử nhất động giống như có một loại cao quý làm cho người ta không dám khinh nhờn, làm cho hắn bất giác sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm.
Hắn phục hồi tinh thần, lại cảm thấy càng tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: "Mồng một Hoàng hậu nương nương triệu ngươi tiến cung là vì chuyện gì?" Hắn sớm có lòng muốn hỏi, lúc trước là Phúc vương phi chiếu cố nàng có thừa, lúc nào cũng đón nàng đi Phúc vương phủ, về sau trong cung thế mà lại truyền lời ra, để nàng thay thế thế tử phu nhân Trần thị vào cung thỉnh an, điều này khiến trượng phu như hắn càng bất mãn. Nàng rốt cuộc đánh chủ ý gì, khiến nhiều quý nhân càng thêm coi trọng nàng như vậy, nhưng hắn lại một chút cũng không biết, vẫn luôn bị lừa. Nghĩ đến đây, vốn dĩ vì chuyện nàng đáp ứng cầm bạc ra tới trả nợ cờ bạc mà sự chán ghét đối với nàng đã dịu đi rất nhiều, hiện tại lại nổi lên một trận tức giận, giọng điệu cũng càng thêm không tốt.
(#) dung quang chiếu nhân: vẻ mặt; dáng điệu; phong thái soi sáng người
Thẩm Nhược Hoa nhẹ nhàng cười nhạt, nhìn thoáng qua Tiết Văn Hạo: "Ta cũng không biết, chẳng qua là yết kiến thỉnh an mà thôi." Sau đó lại uống một ngụm trà, nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, dường như chưa từng để bụng câu hỏi của hắn.
Tiết Văn Hạo tức giận đến mặt mày xanh mét, hắn vốn định nói mấy ngày nay đi Đông sương phòng nhưng cũng bị nghẹn trở về, đành phải tức giận quay mặt đi. Thẩm thị không biết tốt xấu, đến lúc này còn ngu xuẩn như thế, đừng hòng để hắn lại vào Đông sương phòng.
Thẩm Nhược Hoa chợt xoay đầu lại, hé miệng cười với Tiết Văn Hạo: "Tam gia, hôm qua ta dẫn người đến ngõ nhỏ Nhân Thọ phường, đón muội muội Tề gia vào Hầu phủ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play