Trần thị trừng mắt nhìn vải vóc trước mắt cùng mấy người Tào chưởng quỹ sắc mặt xanh mét ở một bên, thật lâu mới mở miệng hỏi: "Đây là làm sao, sao cũng đem vải vóc đưa tới?" Còn người nữa, sao cũng bị đưa đến hầu phủ, nàng ta không phải bảo Thẩm Nhược Hoa đi qua quản lý cửa hàng ư? Sao lại xử lý thành bộ dáng này?!
Tào chưởng quỹ tức giận nói: "Tiểu nhân thật sự không còn mặt mũi gặp lại Thế tử phu nhân, Tam phu nhân đi vào trong cửa hàng, không nói hai lời liền muốn người cuốn tất cả vải vóc đưa trở về, còn mấy người trong tiệm, sợ là cũng bị chướng mắt, cùng nhau bị đưa về!" Hắn lớn tuổi như vậy, cũng coi như đại chưởng quỹ có uy tín danh dự, trong Hầu phủ ai dám lãnh đạm hắn như vậy, lại bị Thẩm Nhược Hoa đuổi trở về, bảo hắn làm sao còn mặt mũi làm quản sự.
Trần thị bối rối, nàng ta chỉ muốn nhờ Thẩm Nhược Hoa nhận cửa hàng, sau đó bị ép phải lấy tiền riêng trả tiền công cho người làm trong cửa hàng, không trông cậy vào việc nàng có thể đánh đấm được nhưng Thẩm Nhược Hoa lại không hỏi cũng không thèm hỏi đã ném tất cả vải vóc về, rốt cuộc nàng muốn làm gì!
Nàng ta không để ý tới Tào chưởng quỹ đang xấu hổ, vội gọi các bà tử vừa đưa người trở về: "Phu nhân của các ngươi đâu? Làm sao lại đưa người và vải trở về?! Đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?!"
Bà tử có lẽ đã sớm được phân phó, cười khụy gối cho Trần thị: "Tam phu nhân nói, thế tử phu nhân đã bảo nàng ấy giúp đỡ phân ưu, cửa hàng này kinh doanh không được tốt như thế, nghĩ đến không phải là quần áo không tốt thì chính là không tận tâm xử lý, nàng ấy không có thời gian lãng phí với bọn họ, dứt khoát trả tất cả về, mời Thế tử phu nhân xử trí, cửa hàng kia cho thuê là được, cũng không cần trả tiền công nữa."
Trần thị nghẹn nửa ngày nói không ra lời, nàng ta tuyệt đối không nghĩ tới Thẩm Nhược Hoa lớn mật như vậy, cửa hàng lão phu nhân lưu lại ngay cả hỏi cũng không hỏi đã ném hết chưởng quỹ và vải vóc ra ngoài, còn muốn cho thuê! Thật ra nàng ta làm sao không biết mấy gian cửa hàng này mở tiệm vải là chà đạp, chỉ là tiệm vải chung quy vẫn là của lão phu nhân. Nếu về sau lão phu nhân có thời điểm đắc thế, nhất định sẽ tìm nàng ta tính sổ, nàng ta sẽ không lưu lại nhược điểm như vậy để người ta nắm thóp nhưng Thẩm Nhược Hoa lại mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, liền làm chuyện này.
Trần thị suy nghĩ, có lẽ đây cũng là chuyện tốt, Thẩm Nhược Hoa làm ác nhân, còn có thể nghĩ biện pháp cho thuê cửa hàng, Hầu phủ cũng không cần lại phí tâm tư đi bổ sung cửa hàng này nữa, ngược lại nàng ta bớt đi không ít khí lực, trước tiên cứ để Thẩm Nhược Hoa đi náo loạn, đợi nàng cho thuê cửa hàng đi, mình nghĩ cách thu hồi chìa khóa và đối bài lại là được, cũng coi như là chuyện tốt một công đôi việc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT