Bà tử bẩm báo lời của Phương Hạnh cho Thẩm Nhược Hoa, nàng cũng không nhúc nhích lông mày, lật nhìn dược thư trong tay: "Không cần, có cái gì ngày mai lên kiệu tới dập đầu rồi nói sau là được."
Bà tử đáp ứng, nói cho Phương Hạnh biết lời Thẩm Nhược Hoa dặn dò, cũng không để ý tới việc nàng ta lại tìm cái chết khóc muốn gặp Thẩm Nhược Hoa, chỉ đóng chặt cửa sổ lại, bảo người ta nhìn chằm chằm, không cho nàng ta xảy ra sai lầm gì.
Liên di nương khóc một ngày một đêm, nước mắt đều khô. Nếu không phải Xuân Hương khuyên uống được chút cháo, chỉ sợ đã sớm không còn khí lực.
"Di nương, dùng chút cơm canh đi, người cứ khó chịu như vậy, thân thể cũng sẽ chịu không nổi." Xuân Hương bưng bát cháo gạo tẻ, tận tình khuyên bảo.
Liên di nương trên đầu quấn khăn dày, nửa tựa trên giường, đôi mắt đỏ bừng dọa người, nàng ta cũng không thèm nhìn cháo trong tay Xuân Hương, khàn giọng nói: "Ca nhi của ta mất rồi, ta còn ăn cái gì, muốn thân thể làm gì!"
Xuân Hương vẻ mặt đau khổ: "Di nương dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn, dưỡng tốt rồi ca nhi còn có thể có."
Bỗng nhiên, Liên di nương ngồi bật dậy, kéo tay Xuân Hương lại: "Ngươi nói xem, lời hôm qua phu nhân nói là có ý gì? Nàng sai người đi hỏi vợ Lưu nhị đồ ăn đưa cho ta có bị người ta đụng vào hay không là có ý gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT