Thẩm Nhược Hoa vừa hỏi vừa đi về phía phòng khách, vợ Tôn Ngũ cũng đi vào theo, có chút do dự trả lời: "Cũng là trang hộ trong trang, cha mẹ hắn đều là nông dân giữ khuôn phép, cùng nô tỳ có chút thân thích, tên là Vương Phúc Sinh, cũng là một người có khí lực, mặc dù trong nhà hơi bần hàn nhưng lại là người tốt, không thích nói chuyện."
Trong lòng của vợ Tôn ngũ kỳ thật rất không yên tâm, bà cũng biết Phương Hạnh bất kể như thế nào cũng từng là thiếp thân đại nha đầu của nương tử, lại là một bộ dáng xinh đẹp, tâm cao khí ngạo chưa chắc có thể vừa ý Vương Phúc Sinh, chỉ là nương của Vương Phúc Sinh vẫn luôn năn nỉ bà, bà đành phải mặt dày mày dạn nói qua nhưng không biết nương tử là có ý gì.
Thẩm Nhược Hoa nghe bà nói, nhíu mày: "Sao hắn lại coi trọng Phương Hạnh chứ?" Nghe có vẻ là một người trung thực, sao lại nhìn trúng Phương Hạnh chứ.
Vợ Tôn Ngũ thở dài: "Cũng là oan nghiệt, Phương Hạnh từ lúc đi thôn trang đã chân không bước ra khỏi nhà, cũng không qua lại với người khác, nghĩ đến vẫn là không nhìn trúng người trong thôn trang, chỉ là ngẫu nhiên đến chỗ ta ngồi một chút, cũng không nói chuyện, chỉ là muốn ta thay nàng cầm đồ trang sức đi ra ngoài đổi bạc mua chút ít đồ ăn." Lúc Phương Hạnh bị đưa đến thôn trang đã là trên người không xu dính túi, chỉ còn lại mấy thứ trang sức không đáng tiền gì, vẫn là Thanh Mai cùng Yêu Đào không nhẫn tâm để lại cho nàng ta.
"Vừa khéo vài ngày trước khi nàng tới, nương của Vương Phúc Sinh bảo hắn đưa bánh bao hấp tới gặp ta, trùng hợp gặp được. Ai ngờ vừa gặp mặt đã khiến Vương Phúc Sinh nhìn trúng, hai ngày nay để nương hắn tới quấy rầy ta, muốn thay Vương Phúc Sinh nói về chuyện cưới xin này." vợ Tôn Ngũ rất bất đắc dĩ, "Đây đâu phải là ta có thể làm chủ, ta chỉ đến xin nương tử chỉ thị."
Một đại nha đầu bên cạnh phu nhân Hầu phủ, sinh ra trong sáng như nước, cách ăn mặc cử chỉ đều rất khác với người nhà nông, dĩ nhiên là khiến cho hán tử nhà nông trẻ trung thực như Vương Phúc Sinh nhìn đến mê muội, chỉ là lúc trước Phương Hạnh một lòng nghĩ có thể được nâng phòng làm di nương của Tiết Văn Hạo, có thể để ý tới người như vậy sao?
Thẩm Nhược Hoa cũng không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt, nàng mỉm cười: "Nếu đã như vậy, còn phải hỏi Phương Hạnh một chút mới được. Kết thân là chuyện vui, nếu nàng không tình nguyện, cưỡng ép cũng khó thành chuyện tốt."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play