Xe ngựa của Thẩm Nhược Hoa dừng ở ngõ nhỏ của phường Bắc Cư Hiền, Hạ ma ma dẫn theo Thanh Mai và Yêu Đào cùng đi, dìu Thẩm Nhược Hoa xuống xe ngựa quan sát xung quanh, chỉ thấy phố phường này vắng vẻ hơn rất nhiều so với những con phố của Sùng Giáo Phường có phủ đệ của các công hầu san sát nhau. Trong ngõ hẻm cũng không có xe ngựa và người đi đường qua lại như nước chảy, lại ở gần Bá Lâm tự, rất yên tĩnh rộng rãi.
Lý Trung Hải đã chờ trước cửa nhà, thấy Thẩm Nhược Hoa tới, vội vàng khom người bái xuống, khuôn mặt ngăm đen vẫn như cũ tràn đầy câu nệ, không dám nhìn Thẩm Nhược Hoa nhiều hơn một chút.
Thẩm Nhược Hoa nhìn dáng vẻ của hắn, nở nụ cười: "Bây giờ ngươi cũng là đại chưởng quỹ, làm sao vẫn là bộ dáng bó tay bó chân này, cẩn thận thủ hạ chê cười đấy."
Hạ ma ma nhìn bộ dạng tay chân lóng ngóng của con trai mình, cũng nở nụ cười: "Nếu không phải cô nương cất nhắc nó, lúc này nó còn đang đào đất trong ruộng đấy, làm sao có thể đảm đương được đại chưởng quỹ."
Thanh Mai cùng Yêu Đào cũng gặp Lý Trung Hải vài lần, lúc trước thấy hắn ăn mặc trang phục một thân trang hộ. Hiện tại ăn mặc rất chỉnh tề, áo choàng bông màu xanh đá, vớ lụa trắng như tuyết, giày bông đế dày ngàn tầng, rất có khí thế của đại chưởng quỹ, chỉ là trên gương mặt hơi có vẻ hàm hậu của hắn lại khó nén được thần sắc không tự nhiên, nhìn như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Xưa nay Thanh Mai luôn ổn trọng, chỉ cong cong khóe miệng cười cười, Yêu Đào lại nhịn không được bật cười thành tiếng, vội vàng dùng tay áo che miệng, một đôi mắt cong cong như Địa Tạng cũng không giấu được ý cười.
Lý Trung Hải bị Yêu Đào cười càng thêm không được tự nhiên, cúi đầu nói: "Nương tử, tòa nhà đã cho người quét dọn dọn dẹp xong rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT