Tiết Mậu Nghiệp nhìn kỹ Thẩm Nhược Hoa, cũng không nói đúng hay không đúng, chỉ nói: "Nếu đã như vậy, ngươi đi đuổi bọn họ đi, còn nháo tiếp Hầu phủ càng không có mặt mũi." Hắn bảo Thẩm Nhược Hoa lui ra, lại lạnh lùng phân phó tùy tùng: "Còn không đi tìm Tam gia về, gây ra nhiều chuyện xấu như vậy, còn không cút về? Chẳng lẽ còn có mặt mũi lăn lộn bên ngoài!"
Thẩm Nhược Hoa cười lạnh đi ra ngoài, nàng cũng không kiên nhẫn đi gặp đôi chị em dâu cực phẩm kia của Tề gia nữa, dặn dò Hạ ma ma dẫn Thanh Mai đi đuổi bọn họ đi, nói với bọn họ rằng Hầu gia đã phân phó nếu có người dám từ không nói có, vu hãm Tam gia thì báo quan sai người mang bọn họ đến nha môn Thuận Thiên phủ.
Hạ ma ma và Thanh Mai tự nhiên là không chút lưu tình, chẳng những nói theo phân phó của Thẩm Nhược Hoa, còn muốn kéo Lâm thị và Bành thị đi Thuận Thiên phủ, nói là muốn đi phủ nha nói rõ ràng. Lâm thị và Bành thị lúc này mới biết Quảng Bình hầu phủ quyết tâm sẽ không để ý tới bọn họ, càng sẽ không để cho Tề nương tử vào phủ, nghe nói muốn đi Thuận Thiên phủ, Lâm thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng kéo Bành thị trở về thương lượng, bị bà tử đuổi ra ngoài.
Tên hầu của Tiết Mậu Nghiệp tìm hồi lâu, vẫn là nghe hạ nhân phủ Lâm Giang Bá nói, cuối cùng mới ở trong Trường Nhạc phường tìm được Tiết Văn Hạo. Lúc tìm được hắn, hắn đã cược đỏ mắt, ngồi ở trên bàn đánh bài nhìn chằm chằm bài trên bàn đối diện, hận không thể nhìn thấu bên trong là cái gì. Từ khi hắn bắt đầu đến Trường Nhạc phường, liền luôn luôn thua, mới đầu cũng chỉ thua mười lượng hai mươi lượng nhưng rất nhanh đã thua càng nhiều, chẳng những mang hai trăm lượng bạc Cao Hoành Tuyên để lại thua hết sạch, còn không cam lòng mượn một ngàn lượng bạc của Trường Nhạc phường.
Hắn luôn cảm thấy mình chỉ là nhất thời vận may không đến mà thôi, dù sao lúc trước hắn ở Trường Nhạc phường mọi việc đều thuận lợi, thắng mấy ngàn lượng bạc. Hiện tại dĩ nhiên cũng có thể thắng lại, cho nên hắn không quan tâm gì cả lại đem một ngàn lượng bạc kia ra cược, ai ngờ chỉ trong chốc lát, ngay cả một ngàn lượng kia cũng thua vào.
Hắn bắt đầu có chút luống cuống, bạc của Trường Lạc phường này cũng không phải dễ mượn, vừa rồi tiểu nhị cũng nói, lãi là năm phần, mượn một ngàn lượng một ngày không trả phải thêm năm mươi lượng, như vậy chỉ sợ không đến bao nhiêu thời gian liền sẽ lãi mẹ đẻ lãi con càng ngày càng nhiều. Nhưng hiện tại hắn lấy từ đâu ra một ngàn lượng trả lại cho Trường Lạc phường, hắn chỉ có con đường này, nếu có thể thắng trở về là có thể trả lại một nắm bạc cho Trường Lạc phường.
Hắn khẽ cắn môi, lại nói với tiểu nhị, lại mượn một ngàn lượng bạc, vị tiểu nhị kia vẫn cung kính đồng ý, lại lấy biên lai mượn tiền ký tên đồng ý với hắn, lại đưa lên một ngàn lượng bạc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play