Hôm nay tâm trạng Mục Thành Dương rất tệ, vừa định nói không đi nữa thì lại nghe thấy Lâm Bạch Thanh nói: “Muốn đi chơi thì đi chơi đi, có việc gì thì trên đường đi từ từ nói, hôm nay chị cũng có hẹn mà.”
Tiểu Thanh càng ngơ ngác: “Anh rể đi công tác hai ngày nay, chị hẹn ai vậy, chị muốn ra ngoài với ai?” Cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật hỏi nhiều, lúc nào cũng có một loạt các câu hỏi tại sao.
Lâm Bạch Thanh đang định giải thích thì có người vừa cười vừa đi vào dược đường nói: “Con bé còn có thể hẹn với ai được nữa, hẹn tôi chứ ai.”
Nếu như là mùa đông, mọi người đều mặc áo hai lớp thì người vừa đến mặc một chiếc áo khoác cổ tròn bằng vải bông và vải lanh màu vàng nâu, với mái tóc bạc trắng và đôi lông mày tím, nụ cười rạng rỡ, đó là Sở Xuân Đình.
Mục Thành Dương vừa thấy liền chào hỏi: “Ông Sở.” Rồi nói: “Vừa nãy tôi thấy ông ở Cục công an, sao giờ ông mới về?”
Sở Xuân Đình cười nói: “Các câu làm gì thì làm đi, ông có chút việc muốn nói chuyện riêng với Thanh Thanh.” Thực ra hôm nay Sở Xuân Đình đã đến dược đường từ sớm, nhưng từ đầu đến giờ không nói năng gì.
Sau đó ông cũng đã đến Cục công an, Mục Thành Dương viết xong biên bản là về, nhưng Sở Xuân Đình không về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT