Để nói đến bắt giam, kết án thì mọi người đều thấy là khó có thể xảy ra, chưa nghe thấy ăn trộm đơn thuốc bị kết án bao giờ, còn nếu nói bị tạm giam thì liệu hai lão già này có c.h.ế.t trong trại tạm giam không?
Nói tóm lại, mọi người bàn luận đi bàn luận lại vẫn cảm thấy việc này sấm to mưa nhỏ, chỉ đến thế là cùng.
Khi đến Cục công an Mục Thành Dương hừng hực khí thế, nhưng lúc quay về thì dáng vẻ bệ vệ lại trùng xuống, vì theo cách nói của công an thì đơn thuốc không có định giá cụ thể nào, hơn nữa đối phương chỉ ăn trộm chứ chưa mang đi, càng không dùng để buôn bán, không sinh ta bất cứ lợi nhuận buôn bán gì, cũng không có tổn thất và bồi thường.
Mặc dù cuối cùng công an không nói, nhưng dựa vào cách nói của họ thì nhiều nhất cũng chỉ tạm giam ba ngày, thậm chí cũng không bị trục xuất. Công an còn e là trong thời gian giam giữ, mấy lão già hơn bảy mươi tuổi sẽ phát sinh vấn đề gì đó ngoài ý muốn, còn phải đặc biệt chọn cho họ một căn phòng tốt. Nếu không c.h.ế.t ở trại tạm giam thì công an không thể gánh nổi.
Mục Thành Dương càng nghĩ càng tức giận nói: “Mấy tên trộm già lại không kết án được chúng, thật là kỳ lạ.”
Hôm nay Tiểu Thanh làm ca ngày, vừa tan làm vào đến dược đường liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Mục Thành Dương trả lời: “Có mấy tên trộm, nhưng công an lại không thể trừng phạt chúng, bọn anh đang bực mình đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play