Edit: Siren

Đối mặt với câu trả lời đầy sức sống của Trì Quy Chu, giáo sư Lý rít một hơi thuốc từ chiếc tẩu, sau vài giây mới chậm rãi đáp:

“Cậu nhóc này, tôi biết ngay mà. Cậu và cái thằng nhóc kia đều như nhau, trong lòng đều có những ý nghĩ của riêng mình. Không chạm tới được thì cũng chẳng động lòng!”

Trì Quy Chu bày ra vẻ mặt vô tội, biết rằng lúc này im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

Giáo sư Lý gõ nhẹ tẩu thuốc, tay còn lại chỉ vào chồng sách bên cạnh mà ông vừa tìm ra, giọng nói khàn khàn:

“Đây là một số sách học cơ bản về thiết kế cơ giáp, tặng hết cho cậu đấy, cầm đi.”

Trì Quy Chu đáp: “Cảm ơn thầy.”

Cậu thu xếp mấy quyển sách vào chiếc túi đeo của mình.

“Khóa học cơ giáp của trường chúng ta, cậu có thể đến nghe vài buổi. So với việc tự mình mò mẫm, như vậy tốt hơn nhiều.” Giáo sư Lý tiếp tục nói, “Trước tiên nắm vững những kiến thức cơ bản này, rồi tôi sẽ giúp cậu liên lạc với đàn anh của cậu.”

Nhắc đến người kia, giáo sư Lý lại hít một hơi sâu từ tẩu thuốc:

“Thằng nhóc đó, rõ ràng có năng lực, con đường cũng đã mở sẵn rồi. Chỉ cần nó đồng ý là có thể vào thẳng Bộ Chỉ Huy Liên Minh. Vậy mà nó cứ cố tình…!”

Hút quá vội, giáo sư Lý đột ngột ho sặc sụa. Một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, chậm rãi thở ra một hơi dài:

“Haizz, không nói nữa, không nói nữa. Có lẽ nó cũng chẳng bận tâm mấy chuyện đó, chỉ thích làm việc của mình thôi. Trong lòng nó chắc chắn cũng ôm những suy nghĩ riêng.”

Trì Quy Chu chớp nhẹ đôi mắt xám nhạt, từ trong lời của giáo sư Lý nghe ra sự yêu quý nhân tài, chút khó hiểu và tiếc nuối mạnh mẽ, cùng với sự công nhận ẩn giấu trong đó.

“Nhưng thằng nhóc đó vẫn nhớ tới thăm tôi, coi như còn có lương tâm.” Giáo sư Lý đặt tẩu thuốc xuống, nói tiếp, “Vì thế tôi bảo nó dìu dắt cậu. Có lẽ nó cũng đồng ý. Khi nào đến lúc, tôi sẽ nói thêm với nó.”

“Cảm ơn giáo sư.”

Đến đây, câu chuyện cũng xem như kết thúc.

Giáo sư Lý không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay, ra hiệu cho Trì Quy Chu có thể rời đi: “Được rồi, tạm thế nhé, cậu cứ chuẩn bị cho tốt đi.”

Nhưng ngay trước khi Trì Quy Chu bước ra khỏi văn phòng, giáo sư Lý bỗng dưng lên tiếng thêm một câu:

“Nếu cậu đổi ý, cũng nhớ đến nói với tôi một tiếng.”

Đổi ý? Đương nhiên là không rồi! Vì học phí, cậu chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.

Đôi mắt Trì Quy Chu ánh lên sự kiên định:

“Giáo sư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng mang vinh quang về cho trường!”

Giáo sư Lý hừ hai tiếng: “Đừng tưởng tôi không nhìn ra, cậu là vì tiền mà mang vinh quang thì có.”

Trì Quy Chu nghiêm túc đáp lại: “Giáo sư, không thể nói như vậy được! Đây gọi là tôi vì trường tranh vinh quang, trường vì tôi giải ưu phiền, cuối cùng đạt tới cảnh giới cao cả ‘một người vì mọi người, mọi người vì một người’.”

“Được được được, ông già như tôi không cãi lại được cái lũ miệng lưỡi sắc bén các cậu. Mau đi đi, chuẩn bị cho tốt.”

Giáo sư Lý không ngẩng đầu, vẻ mặt khó chịu phất tay. Trì Quy Chu lập tức bước ra khỏi văn phòng với dáng vẻ vui vẻ, tiện tay đóng cửa lại.

Chiếc túi đeo vai chứa laptop và sách vở nặng trĩu, Trì Quy Chu quyết định chờ về ký túc xá rồi mới lấy ra nghiên cứu kỹ càng.

Học viện Audepas là một trường quý tộc danh tiếng, khu ký túc xá cũng vô cùng cao cấp. Nói là ký túc xá, nhưng thực chất nó giống như một khu căn hộ tinh xảo, mỗi người đều được phân một căn nhà đầy đủ tiện nghi với một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm.

Trì Quy Chu về đến ký túc xá, đặt laptop xuống vị trí cố định, sau đó ngồi vào bàn bắt đầu lật xem những cuốn sách mà giáo sư Lý đưa.

Mấy cuốn sách này lần lượt là "Hướng Dẫn Nhập Môn Cơ Giáp", "Nguyên Lý Cơ Bản Của Thiết Kế Cơ Giáp", "Nhập Môn Phân Tích Chiến Đấu Vũ Trụ" và "Khoa Học Vật Liệu tinh tế".

Chỉ nhìn vào những cái tên đầy tính học thuật này thôi cũng đủ làm Trì Quy Chu thấy đau đầu.

Nếu tự mình cày hết chỗ này, có vẻ không dễ dàng chút nào... Cậu quyết định trước mắt sẽ tự học và nghe giảng trong hai tuần, ghi lại những thuật ngữ quan trọng và điểm khó hiểu, sau đó tìm giáo sư Lý để nhờ liên lạc với đàn anh học hỏi thêm.

Trì Quy Chu hiểu rằng so với những người khác, nền tảng của mình tương đối yếu. Nhưng may thay, cuộc thi này không yêu cầu quá nhiều kiến thức chuyên sâu, cậu hoàn toàn có thể nhanh chóng bù đắp được.

Về mặt học tập, Trì Quy Chu luôn có một ưu thế nhỏ: cậu có khả năng nhanh chóng tập trung tinh thần và duy trì trạng thái đó trong vài giờ liên tục.

Điều này giúp cậu dễ dàng loại bỏ mọi phiền nhiễu, tĩnh tâm học tập, đồng thời duy trì hiệu suất cao trong việc hấp thụ kiến thức. Vì vậy, cậu thường học nhanh hơn, nhớ lâu hơn so với người khác.

Hiện tại mới là đầu tháng Mười, từ đây đến mùa hè năm sau vẫn còn hơn nửa năm. Thời gian này chắc chắn đủ.

Đã quyết định làm chuyện này, Trì Quy Chu phải dốc toàn lực để hoàn thành. Cậu lập một bảng kế hoạch, phân bổ lại thời gian của mình một cách hợp lý hơn.

Phía dự án Tinh Vân, với sự hỗ trợ từ Tô Nhĩ Nhược – người có kinh nghiệm, công việc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước. Hạn nộp của dự án thi đấu này là tháng Mười Một, đến khi đó cậu sẽ có thể giải phóng được một khoảng thời gian lớn.

Về phần làm thêm kiếm tiền, cậu vẫn cần duy trì để trang trải sinh hoạt phí. Tuy nhiên, những công việc lặt vặt, rải rác trước đây đều bị cắt bỏ, chỉ giữ lại hai nơi: thư viện và Vãn Nguyệt Cư.

Thư viện thì không cần nói, vừa làm việc vừa học tập được. Vãn Nguyệt Cư chỉ làm hai ngày mỗi tuần, không chiếm quá nhiều thời gian.

Như vậy, cậu có thể dành thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu thiết kế cơ giáp, đồng thời tìm đàn anh để học bù.

Trì Quy Chu vừa lên kế hoạch, vừa để suy nghĩ mình trôi xa một chút.

Không biết người đàn anh nổi tiếng kia rốt cuộc là người thế nào nhỉ?

==

Cuối tuần không có tiết học, Trì Quy Chu định nhân cơ hội này đến câu lạc bộ SINGA để rút thẻ hội viên mà Lâm Ngao Khuyển đã đưa.

Nhưng đúng lúc đó, Vãn Nguyệt Cư gọi điện đến, nói có nhân viên xin nghỉ, cần cậu đến làm thay.

Vì thế, cậu đành tạm hoãn kế hoạch đến SINGA, ưu tiên đi làm.

Lần này, Trì Quy Chu không giống lần trước đi lên tầng ba nữa.

Công việc của Trì Quy Chu lần này vẫn như trước, phụ trách tiếp đón và phục vụ tại sảnh tầng một.

Tầng một là không gian rộng nhất, cũng là nơi có lượng khách đông đảo nhất. Dù không giống tầng hai và tầng ba có các phòng riêng, nhưng cách bố trí bàn ăn tinh tế, hài hòa vẫn rất đẹp mắt, kết hợp với trang trí sang trọng và thanh lịch, tạo nên bầu không khí đẳng cấp.

Với một nhà hàng cao cấp như Vãn Nguyệt Cư, ngay cả những khách dùng bữa tại tầng một cũng không phải người bình thường. Huống chi những vị khách sở hữu ghế ngồi tại các phòng riêng trên tầng ba cũng không phải lần nào cũng chọn tầng ba.

Trong trường hợp chỉ đơn thuần dùng bữa mà không cần bàn công việc hay chuyện riêng, tầng một tiện lợi hơn rất nhiều.

Vì vậy, tầng một luôn là nơi tấp nập, vừa đông đúc vừa phong phú khách hàng.

Tầng một cũng là nơi cần nhiều nhân viên phục vụ nhất.

“Bàn số mười bốn gọi Eurasian Sunrise.” Bartender đặt ba ly cocktail lên quầy, ra hiệu cho Trì Quy Chu đang đứng chờ bên cạnh.

Ba ly cocktail được trang trí bằng một nửa lát chanh kẹp ở góc phải trên của miệng ly. Chất lỏng trong ly rực rỡ sắc màu: tầng dưới cùng là màu đỏ, dần chuyển sang cam khi lên trên, trông như cảnh mặt trời mọc.

Sau đó, bartender lấy thêm một ly nữa: “Bàn số mười lăm gọi Sunsidea.”

Ly này có màu giống rượu nho dâu tằm, một sắc đỏ tím đậm trầm.

Trì Quy Chu đặt cả bốn ly lên khay, giữ cho chúng thật vững rồi cẩn thận mang về phía bàn số mười bốn và mười lăm.

Trong sảnh, hương thơm nhè nhẹ của tinh dầu lan tỏa, những bức tranh và tượng điêu khắc treo trên tường mang một phong vị đặc biệt. So với một nhà hàng, nơi này thậm chí còn giống một phòng triển lãm nghệ thuật hơn.

Chỉ là người đang làm như việc Trì Quy Chu không có tâm trí rảnh rỗi để thưởng thức. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt lên khay rượu trong tay.

Bàn số mười bốn và mười lăm nằm gần nhau. Trì Quy Chu bước đến bàn gần hơn trước, nhẹ nhàng đặt rượu lên bàn số mười bốn.

Trì Quy Chu đứng thẳng người bên cạnh bàn, phong thái chuẩn mực, lễ phép nói:

“Thưa quý khách, đây là Eurasian Sunrise của các vị.”

Ngẩng đầu lên, cậu tình cờ chạm mắt với người ngồi bên phải – một khuôn mặt trông có phần quen thuộc.

Trì Quy Chu mất vài giây suy nghĩ, cuối cùng cũng lục tìm được hình ảnh trong trí nhớ.

Đây chẳng phải là Phương Tích Văn, người đã bước ra khỏi khoang mô phỏng trong buổi thực hành lái tàu vũ trụ với bộ dạng mồ hôi nhễ nhại hôm trước sao?

Khi Trì Quy Chu nhận ra Phương Tích Văn, đối phương cũng nhận ra cậu.

Phương Tích Văn vốn đã đầy bụng oán khí với Tô Nhĩ Nhược, huống chi trong buổi thực hành lái tàu vũ trụ hôm đó, hắn còn làm trò cười lớn như vậy! Vì thế, hắn đương nhiên nhớ rõ thanh niên tóc đen đã đứng bên cạnh Tô Nhĩ Nhược lúc ấy.

Theo tên hiển thị trên màn hình lớn ngày hôm đó, hình như người này tên là Trì Quy Chu.

Không ngờ lại gặp ở đây, làm phục vụ à? Phương Tích Văn thầm cười khẩy trong lòng, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Những cảm giác tức giận và không cam lòng từ buổi thực hành hôm đó bỗng chốc bùng lên như một quả bóng bị thổi căng, cuối cùng căng phồng thành ác ý nhắm thẳng vào người trước mặt.

Một Beta bình dân tầm thường, lại dám trèo cao bám víu quyền quý, còn dám gây chuyện với hắn? Việc hợp tác với Sử Nhược là một sai lầm, đáng bị giận chó đánh mèo.

Nụ cười của Phương Tích Văn tràn đầy vẻ lạnh lẽo. Hắn cầm lấy ly rượu cao chân trên bàn, không chút do dự hất thẳng về phía Trì Quy Chu!

Trì Quy Chu vừa mới đặt rượu lên bàn xong, lập tức nhận ra hành động của đối phương, nhanh nhẹn né sang một bên.

Nhưng vì trên khay còn một ly rượu của bàn số mười lăm, cậu không thể di chuyển mạnh, chỉ tránh được rượu không tạt vào mặt, nhưng nửa ly cocktail màu cam đỏ vẫn hắt lên phần trước áo sơ mi trắng tinh tươm của cậu.

Chiếc áo sơ mi sạch sẽ, gọn gàng lập tức loang lổ vết bẩn, chất lỏng nhỏ giọt xuống sàn.

Hai người bạn của Phương Tích Văn ngồi bên cạnh ngẩn ra trước tình huống bất ngờ này, nhưng đều không xen vào. Họ nhận ra đây dường như là một màn "ân oán cá nhân."

“Ôi, làm sao bây giờ đây?” Phương Tích Văn cười lạnh, giọng đầy khiêu khích, “Cậu làm đổ rượu của tôi mất rồi.”

Trì Quy Chu khựng lại một giây, sau đó buông một câu: “Đỉnh thật.”

Phương Tích Văn ngẩn người: “?”

Trì Quy Chu bình tĩnh đáp: “Chưa từng thấy, đúng là một chiêu ăn vạ mới lạ nhưng lại hơi vụng về.”

Phương Tích Văn: “???”

Hắn nghẹn lời. Những câu sỉ nhục vừa nghĩ ra còn chưa kịp thốt, đã bị câu trả lời kỳ quặc của Trì Quy Chu cắt ngang, khiến hắn đứng hình tại chỗ!

Phương Tích Văn điều chỉnh hơi thở, sau đó cười lạnh:

“Còn hai ly nữa đây. Hay để tôi tạt nốt cho đối xứng nhé, hửm?”

Hắn cầm một trong hai ly còn lại, nhẹ nhàng lắc lắc trong tay, tạo dáng như đang đe dọa.

“…” Trì Quy Chu ngước đôi mắt xám nhạt của mình lên, lặng lẽ nhìn thẳng vào hắn.

Bị ánh nhìn đó chạm phải, khóe môi Phương Tích Văn khẽ nhếch lên, trong lòng ngấm ngầm đắc ý. Sợ rồi chứ? Tức giận rồi chứ?

Trì Quy Chu suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng:

“Tạt cho đối xứng à? Ăn vạ vậy có đỡ vụng về hơn không? Không chắc lắm, nhưng mà hài.”

Phương Tích Văn: “…”

Ai bảo muốn nói chuyện hài với cậu chứ!!

“Cạch!” Hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tức giận hét lên:

“Ai thèm ăn vạ hả! Tôi đây là muốn—”

Phương Tích Văn vừa định thốt ra từ “làm nhục cậu,” nhưng ngay lúc đó, một tia sáng lướt qua trong đầu, hàm răng trên dưới lập tức khép chặt lại, suýt nữa thì cắn trúng lưỡi.

… Suýt chút nữa lỡ lời!

Dù quả thực hắn cố ý gây khó dễ, nhưng kiểu bắt nạt trắng trợn này không thể nào thừa nhận thẳng thắn được, nhất là khi đối phương là nhân viên chính thức của Vãn Nguyệt Cư.

Trì Quy Chu hoàn toàn không bận tâm, chỉ bình thản xoay người rời đi, để lại Phương Tích Văn ngồi đó nghẹn lời, không biết trút cơn tức vào đâu.

Phương Tích Văn đột ngột cất cao giọng, cười nhạo:

“Sao vậy, chạy đi đâu thế?”

Trì Quy Chu nhìn hắn với vẻ khó hiểu, rồi bình thản đáp:

“Thưa khách quý, Vãn Nguyệt Cư chúng tôi luôn chú trọng hình ảnh thương hiệu. Áo bẩn rồi thì phải thay, dĩ nhiên tôi cần rời bàn.”

Nói đến đây, cậu còn mỉm cười nhàn nhạt:

“Vừa hay tôi cũng hơi mệt, tiện thể đi thay đồ và nghỉ ngơi một chút. Cảm ơn ý tốt của ngài.”

Câu nói khiến nụ cười của Phương Tích Văn khựng lại giữa chừng, khuôn mặt biến sắc như vừa phải nuốt thứ gì khó chịu.

Ánh mắt Trì Quy Chu vẫn bình thản, mang theo chút thờ ơ, như thể chẳng hề bận tâm đến những gì vừa xảy ra.

Thực lòng mà nói, cậu đúng là không mấy để ý đến bộ đồng phục này—suy cho cùng, nó cũng chẳng phải tài sản cá nhân của cậu.

Áo bẩn thì cũng không sao, dù sao đồng phục cũng do Vãn Nguyệt Cư phụ trách giặt. Hơn nữa, với tình huống này, cậu còn có thể yêu cầu thêm một khoản phí tổn thất tinh thần.

Về phần ác ý của người trước mặt… Chẳng phải cứ trả đũa một cách trêu ngươi như vậy là cách hay nhất sao? Với thân phận nhân viên hiện tại, cậu không tiện đôi co hay ra tay trực tiếp, nhưng việc khiến đối phương bẽ mặt và rời đi một cách thư thả lại càng thú vị hơn.

Nhìn sắc mặt Phương Tích Văn càng lúc càng khó coi, Trì Quy Chu lại khẽ cười, thản nhiên bổ sung:

“Ở Vãn Nguyệt Cư, chúng tôi luôn đối xử bình đẳng với mọi khách hàng. Kể cả những người ngớ ngẩn không cầm nổi ly rượu, chúng tôi vẫn tôn trọng quyền được ăn uống của họ. Dù sao thì người hay heo cũng phải ăn mà.”

Lời nói vừa dứt đã ẩn chứa từng tầng ý tứ sâu cay nhắm thẳng vào Phương Tích Văn.

Hai người bạn bên cạnh theo phản xạ vội vàng nhịn cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ thích thú. Sắc mặt Phương Tích Văn lập tức đen như đáy nồi, giận mà không biết phản bác thế nào.

Cơn giận dữ của cậu không được phát tiết, ngọn lửa phẫn nộ ngược lại càng dâng tràn, phồng lên không ngừng.

Phương Tích Văn dứt khoát không che đậy nữa, thẳng tay chộp lấy một ly rượu khác trên bàn, bật dậy, định bụng lại hắt thẳng vào người Trì Quy Chu.

Thế nhưng ngay lúc đó, một đôi tay bất ngờ đè lên vai anh ta, ép hành động ấy dừng lại trong chớp mắt!

Phương Tích Văn: “...?!”

Trì Quy Chu cũng ngẩng đầu nhìn lên, khá bất ngờ.

Đập vào mắt cậu là một chàng thanh niên với mái tóc nâu đỏ và chiếc khuyên mũi đen băng ngang sống mũi.

Ồ, là cậu bệnh nhân tâm thần thân tàng nhưng chí không tàn ấy! Trì Quy Chu nhanh chóng nhận ra. Hình như tên là Hạ Diên? Thì ra hắn là khách ngồi ở bàn số mười lăm bên cạnh.

Nói mới nhớ, lần này hắn đến một mình sao? Có khi nào hơi nguy hiểm nơi công cộng không nhỉ. Ánh mắt của Trì Quy Chu lướt qua một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Ngao Khuyển hoặc nhân viên chăm sóc nào bên cạnh.

“...Có việc gì?” Sắc mặt của Phương Tích Văn vẫn khó chịu.

Mặc dù hai gia đình họ không cùng một vòng quan hệ, nhưng dù sao cũng đều thuộc giới thượng lưu. Phương Tích Văn đương nhiên biết Hạ Diên – cậu con trai duy nhất của nhà họ Hạ.

Hạ Diên không trả lời, hắn buông tay khỏi vai Phương Tích Văn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trì Quy Chu, mở miệng hỏi:

"Trong khay, ly này là rượu của tôi phải không?"

"Đúng vậy, thưa khách," Trì Quy Chu nghe vậy, thu lại dòng suy nghĩ, gật đầu đáp lời.

Ồ, có vẻ hắn lo rượu sẽ bị đổ trong lúc xô xát nên mới đến lấy trước. Phương Tích Văn và những người khác đều nghĩ như vậy.

Hạ Diên cầm lấy ly Sangria Sundea trên khay, gương mặt không có biểu cảm gì đặc biệt. Thế nhưng động tác tiếp theo của hắn lại khiến mọi người có mặt hoàn toàn chết lặng!

— Chỉ thấy Hạ Diên cầm ly cocktail đó, thẳng tay dội từ trên đầu Phương Tích Văn xuống!

Không ai ngờ Hạ Diên lại bất ngờ làm như vậy!

"?!?!" Phương Tích Văn còn chưa kịp phản ứng, đã bị chất lỏng ào ào dội ướt sũng cả đầu.

Rượu màu đỏ cùng những quả dâu đen lấm tấm bám vào mặt, thấm ướt áo sơ mi, khiến hắn ta trở nên vô cùng nhếch nhác.

Hai người bạn ngồi cùng bàn trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Hiện trường ngay lập tức rơi vào một khoảng lặng chết chóc.

Hạ Diên rót hết rượu, đặt chiếc ly rỗng trở lại khay. Giọng hắn trầm thấp, mang chút từ tính, lặp lại câu nói của đối phương ban nãy:

"— Cậu làm đổ rượu của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play