Tô Ôn Lễ trước khi lên lầu đã bảo hai người có thể ngồi chờ trên ghế sô-pha. Nhưng Trì Quy Chu không ngồi xuống, Nam Đường cũng đứng yên bên cạnh.
Dù sao thì ngay từ đầu, họ đã thể hiện rõ lập trường—họ không đến đây làm khách, mà là đến tìm người. Sẽ không nán lại lâu, càng không có chuyện ngồi xuống chậm rãi trò chuyện.
Bên tai vang lên tiếng bước chân chạy lách cách trên cầu thang. Dù chỉ nghe âm thanh, Trì Quy Chu cũng đoán được người đến là Tô Nhĩ Nhược. Anh cả Tô trước giờ luôn điềm đạm thong dong, tuyệt đối không thể vội vã như vậy.
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy từ xa đến gần.
Lần này, lọn tóc nhuộm hồng của Tô Nhĩ Nhược không được kẹp lên bằng cặp tóc, nhẹ nhàng rũ xuống như đôi tai thỏ cụp, theo từng nhịp chạy mà khẽ đong đưa. Cậu ta cất giọng lanh lảnh: "A Chu!"
"Tô Nhĩ Nhược." Trì Quy Chu đưa mắt nhìn đối phương, quan sát thật kỹ khi khoảng cách đã gần hơn.
Trên người Tô Nhĩ Nhược không có dấu vết bị trói buộc, tuy sắc mặt có chút mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn khá tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play