Biểu cảm trên mặt Tô Ôn Lễ chỉ sụp đổ trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười thương nhân đầy khó lường kia. Anh ta không bình luận gì nhiều về cảnh tượng trước mắt, chỉ nói: “Vậy thì hẹn gặp vào thứ Hai, Tiểu Nhược. Mọi người ở nhà chờ em.”
Chờ Tô Ôn Lễ rời đi, bọn họ cũng lên xe xong xuôi, lúc này Tô Nhĩ Nhược mới buông tay, thả lỏng cổ tay Trì Quy Chu.
Vì nắm quá lâu, khi thả ra, trên cổ tay Trì Quy Chu hằn một vệt đỏ đậm, trông như dấu vết của một chiếc còng nhỏ siết chặt.
Tô Nhĩ Nhược cúi đầu, đôi mắt hạnh chăm chú nhìn chằm chằm vào vết hằn kia. Một lúc lâu sau, cậu ta giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng che lại, phủ kín dấu vết như một loại giam cầm ấy.
“Sao thế?” Trì Quy Chu nghiêng mặt nhìn cậu ta.
“…Đỏ rồi.” Hàng mi dày của Tô Nhĩ Nhược khẽ rung, giọng nói mềm mại, “Xin lỗi.”
Trì Quy Chu cúi đầu liếc nhìn vết hằn trên cổ tay mình, chẳng mấy để tâm, chỉ tùy ý phất tay: “Không sao đâu, không đau. Da tôi vốn dễ để lại dấu, nhìn có vẻ đáng sợ thôi, nhưng lát nữa tự nhiên sẽ mờ đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play