Tuy hai người bọn họ gọi Viên Ôn là chú nhưng trong lòng sớm đã coi người hiền từ như ông ấy trở thành cha mình. Họ được Viên Ôn nhận nuôi, tránh được cảnh khốn cùng, còn học được đồ ăn nhà họ Viên, đã là rất may mắn rồi.
An Án và An Thanh sẽ không, cũng không muốn đòi hỏi nhiều hơn.
An Thanh cười nói: “Chú ơi, không phải chú bảo chúng cháu giúp đỡ anh Kỷ nhiều hơn ư? Anh ấy làm việc ở đóc chắc rất mệt mỏi. Cháu ít khi rời khỏi thủ đô, hoàn toàn chưa từng đến Hải Thị, cháu cũng muốn qua bên đó xem thẻ. Nếu như không thể ở tiếp được thì cháu trở về là được.”
Sau khi An Thanh nói xong bèn ngoảnh lại nhìn về phía anh trai An Án: “Anh ơi, anh cùng đi với em chứ?”
Khi nghe những người khác nói chuyện với nhau, An Án hoàn toàn không có ý định dời đến Hải Thị.
Nhưng từ khi sinh ra, hai anh em sinh đôi chưa từng tách ra.
Trên khuôn mặt tuấn tú của An Án xuất hiện một chút do dự: “Lời em nói là nghiêm túc ư?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play