Samoyed đã không còn ở trên tay Quý Dư Trì mà ở trong lòng Tô Mạt Mạt.
Tô Mạt Mạt vừa vuốt lông Samoyed vừa cảm động nói: “Tiểu Tát ơi Tiểu Tát, tuy là lực chiến đấu của mày chỉ có năm, cũng không tạo thành sát thương cho kẻ địch, nhưng bọn tao đã nhìn thấy lòng dũng cảm của mày rồi.”
Samoyed vùi ở trong lòng Tô Mạt Mạt. Nội tâm của nó vẫn rất sợ con chó lớn bên ngoài sân, lỗ tai tiu nghỉu xuống, hơi co rúm lại.
Sau khi cảm nhận được sự an ủi của Tô Mạt Mạt, trong lòng nó có chút đắc ý, bỏ dáng vẻ có rúm lại lúc trước đi, trở nên cực kì ra vẻ, kêu ẳng ẳng hai tiếng, vẫy đuôi vui sướng.
Tô Mạt Mạt không nhịn được mà nói: “Bà chủ, bây giờ em cảm thấy Samoyed trưởng thành cũng có thể xem là một chuyện tốt.”
Bạch Nhất Nặc: “Vì sao, chẳng phải trước kia em sợ chó cỡ lớn ư?”
"Em sợ con chó cỡ lớn khác, tựa như con chó chăn cừu kia vậy. Tiểu Tát thân thiết với chúng ta như thế, biến thành chó cỡ lớn cũng sẽ không cắn chúng ta, ngược lại mới có thể bảo vệ chúng ta." Tô Mạt Mạt nghĩ đến con chó chăn cừu kia liền tức giận: “Nếu như bây giờ mà Samoyed trưởng thành rồi thì nói không chừng nó có thể đánh bại con chó chăn cừu kia, dùng ma pháp đánh bại ma pháp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play