Bạch Nhất Nặc cảm thấy rất đáng tiếc: “Thế thì đành thôi vậy.”
Cô muốn Kỷ Tử Hoài làm đồ ăn của mình còn vì một suy nghĩ khác. Kỷ Tử Hoài là một đầu bếp chuyên nghiệp ưu tú, mà ở tiệm cơm Bạch Ký, anh ấy không phát huy được năng lực của mình, chỉ có thể coi là một đầu bếp dao thớt giúp việc mà thôi.
Không khỏi quá phí của trời.
Kỷ Tử Hoài cẩn thận suy nghĩ một lần: “Thật ra có món ăn chưa từng ký hiệp ước bảo mật, họ cảm thấy không sao cả.”
Bởi vì Kỷ Tử Hoài quá ưu tú, vừa dạy là hiểu, hơn nữa rất nhiều đầu bếp không để bụng tay nghề bị truyền ra ngoài. Họ sinh lòng yêu tài đối với Kỷ Tử Hoài, thực sự coi anh ấy thành học trò cho nên căn bản không bảo anh ấy ký hiệp ước.
Kỷ Tử Hoài nói: “Đồ ăn của nhà họ Viên từng có tiếng tăm lừng lẫy ở thù đô. Đồ ăn nhà họ Viên không người nối nghiệp, đầu bếp nhận tôi làm người kế thừa. Tôi học một năm thì cháu trai bà con xa của đầu bếp muốn thừa kế đồ ăn nhà họ Viên cho nên tôi đã rời đi. Nhưng đầu bếp nói với tôi, ông ấy coi tôi là con của mình, có thể tùy ý làm đồ ăn nhà họ Viên.”
“Đồ ăn nhà họ Viên là gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play