Qua đông chí, Hải Thị đã vào mùa đông, không khí càng ngày càng lạnh lẽo, hôm tết dương lịch có một trận mưa kèm tuyết, trong không khí lộ ra cái giá rét thấu xương khiến người ta không thể không trùm quần áo dày lên.
Bạch Nhất Nặc lấy một bộ quần áo bông màu hồng cánh sen từ trong tủ quần áo ra mặc vào, quần áo làm nổi bật làn da trắng như tuyết trên người.
Tuy là thời tiết càng ngày càng lạnh nhưng không ảnh hưởng đến việc nấu ăn của cô. Phòng bếp có máy điều hòa không khí, tay lộ ra bên ngoài không hề cảm thấy lạnh, nếu như phải rửa chén thì đã có máy rửa bát, nếu như muốn quét dọn thì đã có robot quét dọn. Ngoài ra, còn có ba nhân viên phục vụ rất chịu khó, Bạch Nhất Nặc thường xuyên chưa nhắc nhở họ quét tước, họ đã khiến trong tiệm trở nên sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Trừ ba người bọn họ ra, Samoyed cũng có ích.
Lúc nghỉ ngơi, Bạch Nhất Nặc thường ôm con Samoyed kia, vùi tay vào trong lông tơ màu trắng sạch sẽ của nó, vừa ấm áp vừa dễ dùng hơn găng tay, bất kể che bao lâu cũng sẽ không trở nên lạnh.
Mùng sáu tháng chạp, Bạch Nhất Nặc làm xong tất cả mọi chuyện, rửa sạch tay, sau đó ôm lấy Samoyed. Trong nháy mắt ở trên không, Samoyed như bị bóp giữ yết hầu vận mệnh, đành phải phối hợp theo động tác của Bạch Nhất Nặc. Nó ngoảnh lại dùng đôi mắt ướt át nhìn Bạch Nhất Nặc, chớp chớp mắt dường như đang nói “Thật hết cách với chị, vậy cho chị ôm một hồi đấy.”
Ai biết Bạch Nhất Nặc ước lượng trọng lượng của Samoyed, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, như có điều suy nghĩ nói: “Có phải mày lên cân rồi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT