Bạch Nhất Nặc hiểu cô ấy, nhìn biểu cảm thèm thuồng trên mặt cô ấy, đoán ra ý nghĩ của cô ấy, không khỏi buồn cười: “Chị lại làm em.”
Quý Dư Trì ăn xong hàu tỏi, không nhịn được khen món ăn này: “Hàu tỏi giòn non, mùi vị thơm nồng. Tuy là ăn sống cũng ngon nhưng lối ăn này quả thực càng khiến người ta kinh ngạc hơn so với ăn sống hàu rất nhiều, thảo nào cô phải tốn nhiều công sức thế. Lửa than thể hiện văn minh tiến bộ, tinh tế hơn so với ăn sống dã man rất nhiều.”
"Anh thích thì tốt." Bạch Nhất Nặc cười nói: “Đúng rồi, tôi dự định bày bán món ăn này ở trong tiệm.”
“Than nướng này đặt ở sân sau, tôi sợ con chó nhỏ kia sẽ bị thương.”
Tuy là Samoyed ngoan hơn những con chó nhỏ khác rất nhiều nhưng thiên tính không thể xóa nhòa, nó vẫn rất tò mò về thế giới bên ngoài. Bạch Nhất Nặc quản nó nhưng cũng chưa từng quá hà khắc với nó. Cô lo lắng Samoyed sẽ tò mò than nướng giống như tò mò hoa cỏ trong bồn hoa rồi đi tới nghịch, vậy nó sẽ biến từ chó trắng thành chó mực rồi.
Bạch Nhất Nặc nhìn về phía Kỷ Tử Hoài nói: “Tôi muốn đặt than nướng này ở chỗ cửa, mỗi ngày chỉ làm năm mươi con, lại làm phiền anh rồi.”
"Không sao, tôi nghe theo sự sắp xếp của cô, dù sao ngoại trừ nấu ăn ra thì tôi cũng không có chuyện gì có thể làm." Kỷ Tử Hoài nghe vậy thì gật đầu, với anh ấy mà nói thì chuyện này không phải việc khó. Bây giờ sủi cảo chiên của tiệm cơm Bạch Ký vẫn không hạ giá nhưng mỗi ngày chỉ làm một giờ. Làm năm mươi con hàu tỏi cũng sẽ không vượt quá một giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play