Bạch Nhất Nặc nhìn tấm ảnh chụp trong tay. Lúc chụp ảnh là buổi chiều, là lúc ánh mặt trời đẹp nhất, ánh mặt trời chiếu xuống bốn người bọn họ và một con chó, khiến chung quanh bọn họ như có thêm một tầng ánh sáng. Cô và Tô Mạt Mạt đều mỉm cười, Kỷ Tử Hoài mặt không cảm xúc, Quý Dư Trì ôm Samoyed, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng mặt mày anh ta giãn ra, bớt đi mấy phần khí chất u buồn.
Trịnh Tự Huân xuất thân chính quy, mặc dù là đạo diễn nhưng năng lực chụp ảnh rất giỏi, kết cấu và ánh sáng đều chọn rất tốt, tấm hình này đầy sức cảm hóa.
Trịnh Tự Huân nhìn thấy tấm hình này, không khỏi có phần dương dương đắc ý, cảm giác mình thật lợi hại.
Ông làm người trong nghề, cũng sử dụng weibo, bình thường sẽ chia sẻ trên đó những thước phim thước ảnh tâm đắc của mình và đạo diễn công lược.
Sau khi suy nghĩ một lát, ông liền đem đăng tác phẩm đắc ý này tới weibo của mình.
Sau khi Trịnh Tự Huân phát weibo này xong thì không quan tâm nữa. Ông không thích xem khu bình luận, hơn nữa số người hâm mộ không nhiều, người bình luận cũng không nhiều, đại đa số đều là người trong nghề.
Ai ngờ hôm sau sau khi rời giường, ông phát hiện weibo này lại có mấy ngàn bình luận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT