Bạch Nhất Nặc nhớ lời khẩn cầu của những khách này, nhưng vì điều kiện hiện tại, không có cách nào giải quyết vấn đề cho bọn họ.
Thực ra nếu như có thể để người không ăn được lẩu nghe thấy lời của những khách này, nhất định sẽ toả ra mùi chanh nồng nặc.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy khu vực bảng lời nhắn trên chương trình nhỏ của tiệm cơm Bạch Ký, dòng bình luận đầu tiên hot nhất bên trên đó là: “Cô chủ, mau thêm món lẩu lên kệ trên chương trình nhỏ đi, cô đừng có mà không biết điều, nếu không tôi sẽ quỳ gối xuống cầu xin cô.”
Bạch Nhất Nặc lựa chọn lờ đi câu này, dù sao nếu như là món xào bình thường, quả thật có thể đóng gói, nhưng lẩu thì không được, không chỉ không có điều kiện đóng gói, còn mất đi vị ban đầu. Cô vì muốn để khách nếm được hương vị món ăn tốt nhất, sẽ không tự phá đi bảng hiệu của mình.
Vì thế những người không thể đến tận nơi ăn chính là không có duyên phận với lẩu.
Lúc này, Bạch Nhất Nặc nhận được một cuộc điện thoại, ấn phím kết nối, phía đối diện là âm thanh của chủ biên tạp chí ăn cả thế giới.
Chủ biên nói: “Hôm qua đạo diễn đã tới Hải Thị rồi, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, địa điểm gặp mặt ở tiệm cơm Bạch Ký nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play