Tô Mạt Mạt sờ bụng mình, phát ra tiếng thở dài hài lòng: “Cô chủ, nổi lẩu cay mà chị làm quá là tuyệt, cay đến nỗi thoả mãn, nhưng không cay kiểu khó chịu. Thực ra lúc em ăn lẩu ở bên ngoài, chỉ thích ăn mùi vị lẩu cay như vừa rồi, một khi nấu quá nửa tiếng là em không thích ăn nữa, bởi vì hạt tiêu sẽ bị đun nát, trở nên rất đắng, ớt cũng sẽ nát và bị mềm, nồi lẩu cay càng đun càng cay, ăn vào sẽ không ngon nữa.”
“Nhưng lẩu mà chị nấu càng đun lại càng thơm.”
"Bởi vì chị đã thêm vào một số hương liệu, những hương liệu này sẽ giảm bớt vị đắng mà hạt tiêu và hạt tê nấu ra." Bạch Nhất Nặc giải thích nói.
Tô Mạt Mạt nghe cái hiểu cái không, sau đó nhắc tới một vấn đề mà cô quan tâm nhất: “Cô chủ, món này có được đưa vào tiệm không?”
Tô Mạt Mạt muốn đưa món ăn này lên kệ của tiệm, là vì cô muốn kiếm tiền cho tiệm cơm Bạch Ký!
“Cô chủ, em vẫn luôn cảm thấy giá cả mà chị đặt ra quá rẻ, có thể đắt hơn chút. Nước dùng của nồi lẩu này hoàn toàn có thể bắt đầu bằng ba con số. Hơn nữa em nghe nói, sở dĩ bây giờ khắp nơi đều là tiệm lẩu, không chỉ bởi vì cách nấu lẩu đơn giản và nhanh gọn, mà lợi nhuận của lẩu rất cao, nguyên liệu nấu vốn dĩ không đắt.”
Thực ra Bạch Nhất Nặc không quan tâm tiền nhiều hay ít, cảm thấy đủ tiêu là được rồi, nếu không sẽ không để mức giá thấp như vậy. Khách ăn cơm của tiệm cơm Bạch Ký, chưa có ai là không nói giá cả phải chăng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT