"Cái này mà cũng bị anh đoán được." Bạch Nhất Nặc cười cười. Bởi vì Bạch Nhất Nặc thích ăn hạt dẻ rang đường, cho nên mỗi buổi sáng Kỷ Tử Hoài đều rang một nồi. Hạt rẻ rang đường vào lúc này đang sôi sùng sục trong cát vạc.
Người khách khác nghe được chữ hạt dẻ rang đường thì vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn.
Một người khách năn nỉ: “Cô chủ, cô đừng ăn một mình, đồ tốt thì phải chia sẻ với nhau, tôi cũng muốn ăn hạt dẻ rang đường. Tôi có tiền, tôi thích ép khô ví tiền của tôi.”
Một người khách khác lại nói: “Tôi chưa bao giờ ăn đồ ăn dở ở tiệm cơm Bạch Ký, để giữ một vị khách trung thực là tôi đây, cô cho tôi nếm thử hạt dẻ rang đường đi.”
Bạch Nhất Nặc bị người khách nói kiểu này, bắt đầu suy nghĩ có thể cho hạt rẻ rang đường lên giá hay không.
Cái này cực kỳ có thể thực hiện. Hạt rẻ mới rang vừa ngon vừa rời, mỗi ngày Kỷ Tử Hoài đều sẽ rang một nồi. Nhưng nồi sắt quá lớn, chỉ xào mấy hạt không có ý nghĩa gì, mà một nồi hạt dẻ rang đường lớn ba người bọn họ ăn không hết.
Có thể bán được nhưng không thể bán với quy mô lớn, hạt dẻ rang đường tốn thời gian phí sức, trước mắt tiệm cơm Bạch Ký chỉ có một mình Kỷ Tử Hoài có thể rang hạt dẻ, cho nên thành phẩm ra sẽ rất ít. Nếu để cho Kỷ Tử Hoài rang nhiều thêm mấy nồi vậy thì có thể bán càng nhiều. Nhưng mà Bạch Nhất Nặc cũng không muốn học trò lớn của mình mệt nhọc quá mức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play