Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người. Thật ra khi cô đang nấu nướng đều không đóng cửa nhà bếp, nếu Kỷ Tử Hoài muốn xem thì có thể nhìn thấy. Nhưng anh giữ phép tắc trong ngành nghề, từ trước đến nay đều không nhìn trộm, cũng sẽ không cố tình ghi nhớ trình tự, giữ phép tắc đến nỗi giống như người sống trong khuôn khổ.
Sau khi hai người trở nên ngày càng quen thuộc, Bạch Nhất Nặc hiếm thấy có suy nghĩ hỏi han mục đích đến đây của anh, thế là tò mò hỏi: “Kỷ Tử Hoài, dựa vào bản lĩnh của anh, anh đi tới đâu đều có được thành tựu, tại sao cứ phải quấn mãi ở nơi này chứ?”
Kỷ Tử Hoài nghe Bạch Nhất Nặc hỏi vậy, trực tiếp ngẩn người ra, dừng chiếc xẻng trong tay lại.
Anh cũng không biết tại sao mình phải ở lại tiệm cơm Bạch Ký lâu như thế. Tuy rằng trong quá trình anh làm học trò có thể dựa vào khả năng kinh tế của gia đình đánh đâu thắng đó, nhưng cũng không phải chưa từng bị người khác từ chối. Tuy anh đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài cũng sẽ không cậy nhờ việc này để kiếm sống, chỉ là bản thân muốn biết làm món này, nhưng luôn có người xem thường tiền bạc của anh, không muốn dạy thực đơn gia truyền cho anh.
Kỷ Tử Hoài gặp được tình huống như vậy, sau khi cố gắng tranh thủ một khoảng thời gian thì sẽ biết điều từ bỏ.
Trái lại tiệm cơm Bạch Ký là nơi mà anh ở lại lâu nhất.
Ban đầu anh đến đây vì nhận cô giáo, nhưng sau này anh thích món ăn của Bạch Nhất Nặc, không ghét những khách hàng hướng ngoại đó, dần dần đã thích ứng tiết tấu của tiệm cơm Bạch Ký.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT