Vào triều đại Nguỵ, củi dùng cho hạt dẻ rang đường không phải củi gỗ, cũng không phải than củi, mà là chiếu lau, lúc đun thì khói ít hơn một chút, không bị sặc, nếu không sẽ khiến cho hàng xóm láng giềng không vừa lòng. Nhưng thời ngày nay, có nhiều nhiên liệu để đối khói hơn rồi. Bạch Nhất Nặc chọn một loại than củi hiếm thấy, để ở sân sau, sau đó bắc một cái chảo to lên, dựa theo cách làm ngày xưa bỏ cát đã mua vào trong chảo, tiếp đó rang cát.
Nếu không thì lượng nước bên trong cát mới quá nhiều, không khô ráo, đường cho vào sẽ bị cát thấm hút, hạt rẻ mà chưng chín thì sẽ không phân được.
Mặc dù cánh tay cô có lực, nhưng rang thật sự quá mệt. Vào triều đại nước Nguỵ, người rang hạt dẻ rang đường đều là người cường tráng mạnh mẽ, đó là bởi vì rang hạt dẻ không phải là công việc kỹ thuật, mà là công việc thuần tuý thuộc về thể lực, chỉ riêng cái xẻng sắt lớn đã nặng gần mười cân, cần phải không ngừng rang.
Bạch Nhất Nặc đảo một khoảng thời gian, cảm thấy cánh tay càng ngày càng mỏi, không nhịn được mà đặt xẻng sắt xuống.
Lúc này, Kỷ Tử Hoài thu dọn xong đồ đạc, nhìn thấy cô có hơi tốn sức, vì thế đi tới: “Để tôi làm cho.”
Bạch Nhất Nặc cảm thấy cánh tay của mình thật sự là không chịu được nữa, vì vậy không khoe sức, đưa cái muôi sắt trong tay mình cho Kỷ Tử Hoài.
Mặc dù thân hình Kỷ Tử Hoài thon dài, nhìn thì có vẻ không có nhiều sức lực, nhưng cánh tay lại có lực đến bất ngờ, hạt dẻ rang đường trong chảo đảo qua đảo lại không ngừng, trên đầu cũng không chảy mồ hôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play