Trong suốt nửa tháng tiệm cơm Bạch Ký nghỉ bán để sửa sang, cửa tiệm không còn cách nào mở cửa, thế nên Bạch Nhất Nặc đã cho mình và hai người kia một kì nghỉ.
Bạch Nhất Nặc cho hai người bọn họ mỗi người một phần lì xì lớn, để bọn họ về nhà thăm người thân bạn bè. Nói cho cùng kể từ khi tiệm cơm Bạch Ký mở cửa cho đến bây giờ, bọn họ cũng chưa nghỉ ngơi bao giờ.
Trong khoảng thời gian tiệm cơm Bạch Ký đóng cửa Bạch Nhất Nặc trải qua rất vui vẻ, nhưng khách hàng của tiệm cơm Bạch Ký một chút cũng không vui, bọn họ cảm thấy bản thân đã chờ đến độ sắp khô héo tới nơi rồi.
Trước kia khi ở tiệm cơm Bạch Ký bọn họ tập mãi thành thói quen, khi đóng cửa bọn họ mới cảm thấy tiệm cơm Bạch Ký quan trọng biết bao nhiêu.
Ở hiện trường sửa chữa, các công nhân sửa chữa mỗi ngày đều gặp rất nhiều khách hàng đến hỏi bọn họ lúc nào mới có thể sửa xong.
Các công nhân sửa chữa không nhịn được xấu hổ, bọn họ đã từng gặp qua cửa hàng có khách hàng nhiệt tình, nhưng chưa từng thấy cửa tiệm có khách hàng nhiệt tình như vậy nha, lẽ nào ăn ít một bữa thì sẽ đổ bệnh sao?
Ai biết mấy vị khách hàng này sau khi nghe thấy câu trả lời của người công nhân, lời lẽ chính đáng mà nói: “Cậu sao biết tôi không bệnh, tôi bị bệnh tương tư. Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng, tôi nhớ tiệm cơm Bạch Ký nhớ đến mức không ngủ nổi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play