Lưu sư phụ tức giận gửi bài báo này đến các đồng nghiệp của mình - Trương sư phụ làm bánh trung thu xanh và Vương sư phụ làm bánh đậu xanh, với lời nhắn: “Các ông có thể chịu được cái này không?”
Trương sư phụ cũng giống Lưu sư phụ, đều là đầu bếp nấu món chính đã làm việc ở Đỉnh Lâu nhiều năm, ông ta có sở trường làm bánh trung thu nhân thịt băm, đối với tay nghề của mình rất tự tin.
Trương sư phụ là một người có tính khí nóng nảy, thấy vậy liền bắt đầu nổi giận: “Đây là cái tài khoản tiếp thị vô lương tâm nào đây? Không có ai nói bánh trung thu nhân thịt băm do tôi làm không ngon cả. Đúng là vớ vẩn.”
So với hai người họ, Vương sư phụ có phần bình tĩnh hơn: “Ngạn ngữ có câu, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị*. Nấu ăn cũng giống như văn học, khẩu vị của mỗi người đều khác nhau, định nghĩa về ngon cũng khác biệt. Chúng ta nấu ra được món ngon, không có nghĩa là người khác nấu không ngon, đúng không?”
(*) Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: mang hàm ý văn chương thì chẳng có ai dám xưng ta là đệ nhất. Nhưng mỗi võ phái hay mỗi người luyện võ đều có điểm độc đáo để có thể tự hào.
Nghe xong lời của Vương sư phụ, Lưu sư phụ mở miệng cứ như người già lướt web: “Chỉ toàn nói mấy lời vô ích, chúng ta rõ ràng là một nhóm, ông không nói giúp cho chúng ta, mà còn nói giúp cho người khác, ông thế này gọi là gì, là lý trung khách đấy*!”
(*) Lý trung khách: là từ viết tắt của lý trí, trung lập và khách quan, chủ yếu ám chỉ thái độ đối với sự việc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT