Đợi đến khi Thinh Tu Viễn ăn hết bánh trung thu, trong miệng trống rỗng không có gì, lúc này mới hốt hoảng nhận ra mình đã ăn xong rồi.
Trong lòng anh ta không khỏi có chút tiếc nuối.
Song song với tiếc nuối, anh ta cũng có hơi hoang mang, dù sao trước kia anh ta chưa từng ăn món tráng miệng như vậy, với tất cả các món tráng miệng đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ôm thái độ tránh xa. Nhưng mà chiếc bánh trung thu da tuyết này đã phá vỡ cái nhìn của anh ta về món tráng miệng, thì ra hương vị của đồ ngọt cũng có thể không ngọt, mùi vị cũng có thể đa dạng như thế, hương vị cũng có thể cao cấp như vậy.
Là bởi vì lâu lắm không ăn đồ ngọt, cho nên đã bỏ lỡ bước phát triển mới của đồ ngọt sao?
Trợ lý bên cạnh nhìn Thịnh Tu Viễn, nhìn thấy bánh trung thu da tuyết mềm mại, cũng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, trong lòng anh ta không khỏi có chút thèm thuồng.
Đồng thời trợ lý cũng có hơi lo lắng Thịnh Tu Viễn ăn đồ ngọt vào tâm trạng sẽ không tốt: “Chủ tịch, lần trước ngài không may uống phải cốc latte có đường, trực tiếp nôn ra. Bây giờ ngài vừa ăn hai cái bánh ngọt, chắc bụng khó chịu lắm hả. Vẫn còn hai cái bánh trung thu, để tôi giúp ngài xử lý. Tôi có thể ăn đồ ngọt.”
Sau khi trợ lý nói xong, tự cho là mình hiểu chuyện đi tới trước bàn làm việc, vươn tay ra, định lấy bánh trung thu trên bàn đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play