Lời Túc Thiên Thiên nói chẳng qua chỉ là khách khí. Dùng Thất Diệu Hàn Tùng Quả đãi khách đương nhiên không hề lãnh đạm, chẳng những không phải lãnh đạm, hơn nữa còn là phương thức tiếp đãi khách nhân có thành ý nhất.
Quả nhiên, Túc Thiên Thiên vừa dứt lời, đám đông xung quanh liền ồn ào lên tiếng cảm tạ.
Túc Xúc khẽ vươn tay ra hiệu, lập tức mấy nữ tỳ kia liền khéo léo bưng theo khay ngọc tới trước từng bàn của khách nhân, cung kính mời họ phục dụng. Lúc một tiểu cô nương bưng đạo quả và chung rượu tới trước mặt Địch Cửu, Địch Cửu chỉ mỉm cười một cái chứ không vươn tay nhận lấy, "Đạ tạ, ta không cần."
Địch Cửu không có ý định uống thứ đạo quả tửu thấp kém ấy, cũng không muốn ăn Thất Diệu Hàn Tùng Quả làm gì, hoàn toàn vô tác dụng với bản thân hắn. Lăng Hiểu Sương ngồi cạnh cũng cư xử hệt như vậy.
Nàng hiện tại rơi xuống tình trạng bị phong bế tu vi, vẻn vẹn chỉ có thực lực Dục Đạo, nhưng điều đó không có nghĩa là tầm nhìn của nàng cũng chỉ gói gọn trong cảnh giới này, chưa từng va chạm xã hội rộng lớn ngoài kia. Năm xưa, đừng bảo là Hóa Đạo đạo quả, dù là Hỗn Nguyên Đạo Quả thì nàng cũng đã từng ăn qua không chỉ một viên.
"Địch đan sư, lần này ngươi tới Tuế Hàn cốc, phải chăng cũng dự định tiến vào Thái Cực Khuê Hà bí cảnh?" Địch Cửu cùng Lăng Hiểu Sương vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì bỗng có một giọng nói ôn hòa truyền tới.
Địch Cửu thấy bà ta xuất hiện, thản nhiên đứng lên ôm quyền nói: "Gặp qua Túc cốc chủ, ta cũng muốn đi Khuê Hà bí cảnh, chỉ là ta vốn không có danh ngạch tiến vào trong đó."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play