Địch Cửu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiệu Băng San, chất vấn ngược lại: "Ồ, vậy ngươi liền nói thử xem, rốt cuộc là ta vũ nhục Đan Đạo như thế nào? Có phải ngươi luyện đan thì mới là tôn trọng Đan Đạo, còn người khác luyện đan đều là vũ nhục Đan Đạo hay không? Đã như vậy thì ngươi còn xin chỉ dạy cái rắm a. Ngươi sống dối trá như thế, người nhà của ngươi có biết không?"
Thiệu Băng San bị mắng đến á khẩu, nàng hít sâu vào một hơi, cưỡng ép đem sát ý của mình đè ép xuống, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Thiệu Băng San ta đã chìm đắm trong Đan Đạo hơn mười vạn năm, nhưng chưa từng thấy qua có bất kỳ người nào chỉ dùng Bán Thần Khí mà luyện chế thành Hóa Đạo thần đan, không lẽ ngươi là Hỗn Nguyên Đan Thánh, thậm chí là Hợp Đạo Đan Thánh hay sao?"
Địch Cửu lớn tiếng phá ra cười, "Nói như vậy thì đúng là ngươi sống ngần ấy năm xem như uổng phí rồi. Hơn mười vạn năm mà ánh mắt vẫn thiển cận như phế vật, lại còn cầu người khác cũng giống như ngươi, sống thiển cận đến thế? Việc gì ngươi không làm được thì việc đó chính là sai lầm à? Đây là cái thể loại Đan Đạo gì vậy? Ngươi tưởng mình là vũ trụ khai tịch chi chủ chắc? Hết thảy quy tắc trong thiên địa này, thậm chí bao gồm cả quy tắc thành đan cũng đều là do ngươi đặt ra và chế định? Nhất định phải chờ ngươi có thể làm được hoặc tận mắt nhìn thấy có ai đó làm được, vậy thì đấy mới là chân lý?"
Nói thật, lúc đầu Địch Cửu đối với Thiệu Băng San này cũng không quá chán ghét. Thế nhưng càng nói chuyện hắn lại càng cảm thấy vô cùng gai mắt nữ tử đó.
Nàng ta quá mức kiêu ngạo, hơn nữa còn tự phụ về bản thân thái quá, lúc nào cũng cho rằng trình độ Đan Đạo của bản thân là số một nơi đây, không cho phép người khác có ý kiến trái chiều với mình.
Chắc hẳn Thiệu Băng San từ nhỏ tới khi lớn lên vẫn luôn được người xung quanh tán dương cùng cưng chiều đến cực hạn, hết thảy đều lấy bản thân nàng ta làm trung tâm, dẫn tới nàng ta nảy sinh suy nghĩ cực kỳ ngu xuẩn, đó là tất cả những đồ vật hoặc tư tưởng nào trái với nhận biết của nàng, vậy thì thứ đó chắc chắn là sai lầm.
Thật ra vốn dĩ một người cho rằng quan điểm của người khác là sai lầm, vậy cũng chẳng tính là gì. Dù sao thì phàm là con người, ai cũng có chính kiến riêng của bản thân, việc quan điểm khác biệt vốn là chuyện hiển nhiên, cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều có cùng một lý tưởng, một nhận thức, một quan điểm sống được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play