Chuyện giữa cậu và Địch Kim Vĩ cứ như vậy mà lơ lửng trong lòng Quý Tinh Thuần, không nặng không nhẹ, cũng chẳng tan đi được. Hai ngày trước khi buổi họp lớp diễn ra, Quý Tinh Thuần vẫn sinh hoạt như bình thường, tiếp tục công việc tại vườn bách thú. Chỉ là mỗi khi đi ngang qua khu hắc hổ, nơi giờ chỉ còn lại một con sóc đất, cậu vẫn vô thức dừng chân một chút.
Quý Tinh Thuần không hề hay biết rằng, trong vườn bách thú này, không chỉ nhóm ấu tể mà ngay cả những Yêu trưởng thành cũng đang âm thầm bàn luận về cậu.
Hôm nay, Hoàng Kinh vừa chào hỏi Quý Tinh Thuần xong liền cau mày suy nghĩ. Khi đi đến khu nghỉ ngơi, thấy Hắc Cẩm đang nhàn nhã nhai cà rốt như đang thưởng thức sơn hào hải vị, nhịn không được mà nói:
“Dạo này Tiểu Quý có vẻ có tâm sự hay sao? Cảm giác cứ lơ đãng thế nào ấy.”
Hắc Cẩm nghe xong, nhai nốt miếng cà rốt rồi bình thản đáp: “Ngay cả cậu mà cũng nhận ra, chứng tỏ là quá rõ ràng rồi.”
Hoàng Kinh: ? Có cần nói móc vậy không?
Khác với Hoàng Kinh hơi chậm chạp, Hắc Cẩm nhạy bén hơn nhiều. Từ lúc phát hiện Quý Tinh Thuần có gì đó không ổn, anh đã chủ động dò hỏi xem cậu có phiền muộn gì không, có cần giúp đỡ không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT