Bút ký tên trên trang giấy phát ra những tiếng sàn sạt, đến khi nét bút cuối cùng rơi xuống, Quý Tinh Thuần vẫn cảm thấy mọi thứ có chút không chân thực.
Nếu không phải vì thời gian và không gian hiện tại không thích hợp, cậu chắc chắn đã véo mình một cái để kiểm tra xem có phải đang nằm mơ hay không.
Mặc dù chỉ là ký hợp đồng thực tập, nhưng nhìn vào mức lương thực tập, Quý Tinh Thuần không khỏi có cảm giác giống như vừa trúng số độc đắc.
Cậu cẩn thận thu gọn hợp đồng lại, trong lòng thầm nhủ: Phải làm tốt công việc này, tranh thủ chuyển sang làm chính thức!
Ngay lúc đó, viên trưởng ngồi sau bàn làm việc, hai tay khoanh lại chống cằm, nhìn chằm chằm vào cậu, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói:
“À đúng rồi, cậu chẳng lẽ không tò mò vì sao tôi lại... như thế này sao?”
Quý Tinh Thuần hơi sững sờ, không ngờ viên trưởng lại tự dưng chủ động mở ra chủ đề này.
Thực ra, không tò mò là điều không thể, nhưng đối phương dù sao cũng là viên trưởng, thân phận có chút…
Viên trưởng tiếp tục nói:
“Cha mẹ tôi vốn dĩ thân hình khá nhỏ bé, nên tôi cũng chẳng thể cao lên nhiều, còn về khuôn mặt... tôi là mặt em bé bẩm sinh.”
“Đừng nhìn tôi như vậy, thực tế tôi đã hơn ba mươi rồi, sắp bốn mươi.”
À, tất nhiên, cái "hơn ba mươi" ấy, đối với Yêu tộc thì cũng chỉ mới vừa trưởng thành không lâu thôi.
Quý Tinh Thuần: ……
Viên trưởng nhìn vẻ mặt Quý Tinh Thuần không nói gì, không hề ngượng ngùng mà thản nhiên nói:
“Tin tôi đi, tôi chưa nói dối bao giờ đâu.”
Quý Tinh Thuần: … Em tin!
Khụ, tuyệt đối không phải vì viên trưởng nhìn cậu với vẻ mặt quá đáng yêu đâu nhé!
Mặc dù đã thành công gia nhập, nhưng hiện tại Quý Tinh Thuần chỉ là một thực tập sinh. Sau khi ra khỏi phòng viên trưởng, Hắc Cẩm tiến đến trước mặt cậu, chuẩn bị giới thiệu công việc và những điều cần lưu ý.
“Cậu bây giờ là thực tập sinh phụ trách công tác chăn nuôi, công việc chính của cậu là chăm sóc lũ động vật con ở đây, cho chúng ăn uống đầy đủ, chơi đùa cùng chúng, cố gắng đừng để chúng buồn chán.”
Hắc Cẩm nói xong thì im lặng, Quý Tinh Thuần đợi một lúc không nhịn được hỏi:
“Sau đó thì sao?”
"Sau đó?" Hắc Cẩm nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
Quý Tinh Thuần có chút lúng túng, ngữ khí hơi dao động:
“Ý em là... ngoài những việc anh vừa nói, chẳng lẽ không còn công việc gì khác sao?”
Hắc Cẩm im lặng một chút, rồi trả lời: “Công việc khác, là chỉ…”
Quý Tinh Thuần cũng im lặng, suy nghĩ một lát rồi mới ngập ngừng nói:
“Ví dụ như là... ghi chép hành vi hàng ngày của bọn nhóc, theo dõi tình trạng sức khỏe của chúng?”
“Hoặc là, duy trì vệ sinh khu vực sinh sống của chúng? Làm tốt công tác phòng dịch, đuổi trùng?”
Hắc Cẩm đưa tay đẩy đẩy mắt kính, một tay che đi khóe miệng đang hơi run rẩy, cười khẽ:
“Đúng, tất nhiên là còn có những công việc này nữa.”
Cách trả lời của Hắc Cẩm khiến Quý Tinh Thuần cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng cũng không quá để ý.
Nhìn bề ngoài Hắc Cẩm có vẻ rất bình tĩnh nhưng bên trong lại có chút hoang mang.
Trong vườn toàn động vật, nói trắng ra là toàn lũ trẻ Yêu tộc. Tuy cũng có một vài Yêu tộc trưởng thành có trí lực và trình độ không khác nhân loại là bao nhiêu, chỉ có điều hành vi cùng tương tư tưởng có đôi khi hơi ấu trĩ.
Hắc Cẩm: Đây là lần đầu tiên mới biết, nguyên lai nuôi dưỡng đám trẻ lại phải chú ý nhiều thứ như vậy?
Rốt cuộc thì Yêu tộc trời sinh có da thịt dày béo, nếu không cẩn thận bị thương, không phải tình huống quá nghiêm trọng, chỉ cần dùng chút yêu lực là chúng sẽ khỏe lại ngay.
Sau khi nhìn thấy thông báo tuyển dụng nhân viên của họ, phần lớn nhân loại đến đây đều chỉ muốn ôm tiện nghi, thử chút may mắn để có một công việc nhàn nhã, điều đó còn dẫn đến tình trạng một vài người tự dưng xuất hiện một loại tình cảm yêu mến động vật.
Nhưng mà, hầu hết bọn họ chỉ kiên trì được khoảng một tuần, rồi sau đó nhanh chóng bỏ cuộc.
Nhưng lần này khác… Viên trưởng có vẻ như thực sự đang tuyển dụng một người có khả năng công tác lâu dài và hiểu rõ về công việc! Nếu như Quý Tinh Thuần và những đứa nhóc kia tiếp xúc với nhau, không chừng cậu ta sẽ phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ…
Hắc Cẩm nghĩ đến khả năng này mà cảm thấy mí mắt giật giật. May mà anh luôn giữ vẻ mặt thản nhiên, nên lúc này mới không để lộ bất kỳ sự lo lắng nào.
Sau một hồi im lặng, Hắc Cẩm nhanh chóng sửa lại kế hoạch ban đầu và nói:
“Xét thấy cậu mới đến, chưa quen với nơi này, thôi thì tạm thời cậu chỉ cần chăm sóc báo nhị thôi.”
"Báo nhị... là tiểu báo tuyết đó sao?" Quý Tinh Thuần ngẩn người một chút, sau đó khẽ cười.
Hắc Cẩm gật đầu. Đối với Yêu tộc, khi còn nhỏ, tên gọi của chúng đều rất đơn giản, thường là tên chủng tộc cộng với số thứ tự.
Ví dụ như con báo tuyết này, nó là báo Yêu, lại là một trong những ấu tể thế hệ mới đứng thứ hai của loài báo, cho nên được gọi là báo nhị – tức là "con báo thứ hai". Khi chúng trưởng thành, chúng sẽ tự chọn một cái tên khác nếu muốn.
Tuy nhiên, có lẽ vì Yêu tộc không mấy quan tâm đến chuyện đọc sách hay học văn hóa, hoặc chỉ đơn giản là muốn đơn giản hóa, hầu hết Yêu tộc khi chọn tên đều dựa trên đặc điểm ngoại hình của bản thân rồi thêm vào một từ nào đó mà họ thấy dễ nghe.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Hắc Cẩm cũng phải thú nhận rằng anh cũng là một trong những người làm theo kiểu đó.
Quý Tinh Thuần không thấy có vấn đề gì với cách phân công công việc này. Dù sao, cậu vẫn đang trong kỳ thực tập, làm những công việc nhẹ nhàng như vậy cũng là chuyện bình thường. Đổi sang một công ty khác, có lẽ cũng chẳng được giao ngay những nhiệm vụ quan trọng đâu.
Cậu không biết, ngay sau khi cậu rời đi, Hắc Cẩm lập tức tìm viên trưởng để tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Đối mặt với Hắc Cẩm đang tỏ ra căng thẳng, viên trưởng vỗ vỗ vai anh, tự tin nói:
“Vấn đề không lớn đâu, cứ để tôi đi giải quyết là được!”
Hắc Cẩm: … Cảm giác như có điềm chẳng lành.
**
Ngày đầu tiên Quý Tinh Thuần chính thức đi làm, khi cậu bước vào khu vực báo tuyết, cậu đã thấy Hắc Cẩm đang đứng đó với vẻ mặt bất an.
Hắc Cẩm ngay lập tức chú ý đến chiếc ba lô lớn mà Quý Tinh Thuần đang mang theo, không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Cậu đi làm mà mang cái ba lô lớn như vậy…?”
Quý Tinh Thuần gật đầu, giờ đây giữa cậu và Hắc Cẩm đã thân thiết hơn một chút, hành sự cũng không còn e dè như lúc ban đầu. Cậu liền mở ba lô ra cho Hắc Cẩm xem.
“À, đây là những tài liệu về động vật mà em học lúc đại học, nghĩ là mang theo để tranh thủ ôn tập lúc rảnh.”
Hắc Cẩm: … Không xong, cậu ta trông thật sự chuyên nghiệp.
Quý Tinh Thuần đi qua hành lang của nhân viên và tiến vào khu vực chuồng, vừa bước vào, cậu đã thấy một nắm "bông xù" lao thẳng về phía mình!
Một lực va chạm bất ngờ ập đến đùi cậu, khiến cậu chao đảo suýt ngã xuống đất. Cậu cố gắng giữ thăng bằng, rồi mới nhìn rõ thủ phạm của cú "tấn công" ——
Chỉ thấy báo Nhị đang ngồi xổm trước mặt cậu, nó nâng người lên, hai chi trước đặt lên đùi cậu, đôi mắt tròn xoe như hai viên pha lê màu lam, chăm chú nhìn cậu.
【 Nhân loại! Cậu đã đến rồi sao? Có gì ngon cho tôi ăn không? 】
Tiểu báo tuyết khẽ kêu một tiếng "Ngao ô", cái đuôi lớn vẫy vẫy phía sau, nhìn cảnh đó làm Quý Tinh Thuần không khỏi cảm thấy rất dễ thương.
Trước mắt là một con mãnh thú non, nhưng nhìn tiểu báo tuyết nũng nịu như vậy, Quý Tinh Thuần rất khó không nghĩ như một con mèo con dễ thương.
Dù biết tiểu báo tuyết không hiểu cậu đang nói gì, nhưng Quý Tinh Thuần vẫn không kìm được mà an ủi:
“Đừng vội, chờ một chút, anh dọn dẹp xong rồi sẽ cho nhóc ăn.”
Báo Nhị chớp mắt một cái, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cũ, nhưng đôi mắt vẫn dõi theo mọi cử động của Quý Tinh Thuần, mỗi lần cậu di chuyển, đôi mắt nó lại theo đó mà chuyển động.
Quý Tinh Thuần lấy ra cái chổi và cây lau chuẩn bị sẵn, định dọn dẹp một chút. Nhưng không lâu sau, cậu nhận ra rằng không chỉ khu vực này cực kỳ sạch sẽ, mà ngay cả không khí xung quanh cũng thoáng đãng, dễ chịu như vừa được thanh lọc, mang một cảm giác tươi mới vô cùng.
Những người thường xuyên tiếp xúc với động vật đều biết, dù có yêu thích sạch sẽ đến mấy, trên người họ cũng không thể tránh khỏi một chút mùi hương đặc trưng của chúng.
Dù không phải là mùi hôi, nhưng nói thật, cũng không phải lúc nào cũng dễ ngửi.
Nhưng nơi này… lại sạch sẽ đến mức có phần kỳ lạ, như thể không có bất kỳ động vật nào sinh sống ở đây vậy.
Quý Tinh Thuần xoay quanh, cuối cùng cậu cầm lên một quả bóng cao su bị cắn nát, đứng yên tại chỗ, cảm giác như mình đang rút kiếm trong một vũng nước đục, không biết phải làm gì.
Rồi đột nhiên cậu nhận ra một điều: “Sao nơi này lại không có bất kỳ đồ chơi hay dụng cụ gì cho động vật?”
Phong dung phương tiện, hay còn gọi là đồ chơi giúp động vật giải trí, là những thứ không thể thiếu trong một vườn bách thú. Mỗi nơi đúng chuẩn đều phải có những món đồ như vậy để giúp động vật giải tỏa sự buồn chán.
Hắc Cẩm vẫn đứng bên kia, mắt không rời khỏi cậu. Khi thấy Quý Tinh Thuần dừng lại và bắt đầu nhíu mày, trong lòng anh ta bỗng có cảm giác chẳng lành.
Hắc Cẩm giả vờ bình thản bước tới, hỏi: “Sao vậy?”
Quý Tinh Thuần nhìn Hắc Cẩm, rồi hơi chần chừ, đáp:
“Báo Nhị ở đây có phải thiếu một số đồ chơi không? Anh nói nó trước kia có vẻ không vui, em nghĩ có thể là vì không có đồ chơi khiến nhóc con cảm thấy nhàm chán.”
Hắc Cẩm: … Phong dung phương tiện là gì?
Thấy Quý Tinh Thuần im lặng, Hắc Cẩm trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Lúc này, một tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng vang lên, từ một cành cây gần đó, một bóng dáng nhỏ nhắn đột ngột lướt qua.
Hai chiếc móng vuốt đen nhánh của nó bám chặt vào cành cây, Quý Tinh Thuần nhìn thấy một con chim nhỏ, lông trắng như tuyết, chỉ có đôi cánh và chiếc đuôi là có vệt nâu và đen. Nó chăm chú nhìn cậu và Hắc Cẩm, không hề chớp mắt.
Quý Tinh Thuần vẫn chưa nhận ra điều gì, nhưng Hắc Cẩm đã nhanh chóng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy con chim, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi hơi nghiêng đầu, như thể đang nghe thấy điều gì đó.
Một tiếng chim hót trong trẻo vang lên.
Quý Tinh Thuần vẫn đang mải suy nghĩ về việc có nên phản hồi lại vấn đề này với viên trưởng, thì đột nhiên nghe Hắc Cẩm nói:
“Cậu nói đúng, có một cái đồ chơi đó, nhưng trước đây nó bị hỏng rồi, mới thay xong, vẫn chưa lắp đặt được.”
"À, ra là vậy." Quý Tinh Thuần thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì, một vườn bách thú lớn như vậy sao có thể thiếu những đồ chơi cơ bản như thế được?
Nói xong, Hắc Cẩm liền bước đi, vội vã như thể có gì đó đang đuổi theo sau.
Quý Tinh Thuần còn định quay lại nhìn tình hình trong chuồng báo tuyết, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "rào rào" vang lên bên tai.
Sau đó, cậu cảm thấy vai mình bị nặng xuống, như thể có gì đó vừa đáp lên.
Ban đầu cậu còn tưởng là lá cây rơi xuống, nhưng rồi cậu bỗng nhận ra — nơi này làm gì có cây?
Cậu quay đầu lại và ngay lập tức mở to mắt. Trước mặt cậu, ngay chóp mũi, là một đôi mắt nhỏ như hạt đậu, đen láy, đang nhìn thẳng vào cậu.
Con chim nhỏ ấy chỉ liếc cậu một cái, như thể không hề biết rằng trước mặt nó là một sinh vật khổng lồ, rồi không chút do dự, vỗ cánh bay xuống khỏi vai cậu.
Quý Tinh Thuần đứng như trời trồng, không thể tin vào mắt mình. Trước mặt cậu là một vật nhỏ, mà khi nhìn kỹ, cậu gần như không dám tin — một con bắc đuôi dài sơn tước! (P/s: Tên trên mạng thấy ghi vậy luôn nên sốp để nguyên nha.)
Dù đã xem nhiều video về loài chim này trên mạng, nhưng cậu không nghĩ rằng mình sẽ gặp ở đây. Hơn nữa, đây là loài chim đặc trưng của miền bắc, làm sao lại có mặt ở vùng đất phương nam như An Hâm được?
Chưa kể, con chim này rõ ràng không sợ người, hành động cứ như đã quen với việc tương tác với con người vậy. Chẳng lẽ…
Con chim nhỏ này là một "thành viên" đã "vượt ngục" khỏi khu chăm sóc động vật?
Đang suy nghĩ, một âm thanh bỗng nhiên vang lên trong đầu cậu:
【 Quả nhiên, mình dễ thương như vậy, làm sao có ai không thích mình chứ? 】
Quý Tinh Thuần cúi đầu, không biết có phải do tâm lý tác dụng, mà cậu thấy trên mặt con chim nhỏ ấy dường như có chút vẻ kiêu ngạo, tự mãn.
Chưa kịp phản ứng lại, trước mắt cậu bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng mờ ảo.
Mà nơi con chim kêu "pi pi” vừa đứng giờ chỉ còn lại một tiểu báo tuyết ngồi xổm, miệng vẫn đang khép chặt, đuôi lông xù màu đen trắng ló ra ngoài.
Quý Tinh Thuần: !!!!!