Sau một phen "vận động" vui vẻ với Hoàng Kinh, Quý Tinh Thuần nằm liệt trên mặt cỏ, lúc này cậu mới hoàn toàn hiểu ra vì sao lúc trước Hắc Cẩm lại nhìn cậu với ánh mắt đầy thương hại.
Cái này đâu phải là dắt chó đi dạo, rõ ràng là cậu đang bị chó dắt mà!
Trên đường về, Hoàng Kinh thấy Quý Tinh Thuần thực sự mệt đến mức thở không ra hơi, liền rất ân cần đề nghị có thể cõng cậu về…
Nói thật, trong khoảnh khắc ấy, Quý Tinh Thuần thực sự động lòng.
Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn là người có chút "tự trọng", cuối cùng vẫn phải cứng mặt từ chối lời đề nghị đó.
Ánh mặt trời thực sự rất đẹp, vườn bách thú dù đã vào đông nhưng cỏ vẫn xanh mướt, không biết viên trưởng có dùng chiêu trò gì hay không, nhưng cậu ngồi trên cỏ cảm giác vô cùng thoải mái, mềm mại, không hề cảm thấy cấn khó chịu chút nào.
Cậu thả lỏng cơ thể, quyết định nằm dài ra trên thảm cỏ, một tay che mắt để tránh ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp. Xung quanh được bao phủ bởi không khí ấm áp, làm cho cậu có chút mơ màng, gần như sắp ngủ mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT