Dưới ánh nắng chiều, Quý Tinh Thuần trên đường trở về cứ tưởng sẽ căng thẳng lắm, nhưng càng đến gần vườn bách thú, cậu lại càng cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Trước cánh cổng quen thuộc, Quý Tinh Thuần đứng yên một lát, giơ tay vén mái tóc bị gió thổi rối tung, trong lòng lại dâng lên một cảm giác như sắp “an cư lạc nghiệp”. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, bất kể nhóm Yêu tộc trong vườn phản ứng thế nào—khoan dung hay nghiêm khắc, cậu đều sẽ vui vẻ đón nhận.
Bắc Minh đứng phía sau, nhìn bóng dáng gầy gò nhưng vững vàng của nhân loại nhỏ bé kia, há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại. Hắn cảm nhận được sự kiên định trong lòng Quý Tinh Thuần.
Thôi thì cứ để cậu ấy tự giải quyết đi. Dù có Yêu nào gây chuyện, có hắn—một đại Yêu Vương—ở đây, còn ai dám làm loạn? Nghĩ đến đây, Bắc Minh ung dung nheo mắt, vẻ mặt không hề có một chút áy náy vì định "lấy thế đè người". Không những không áy náy, hắn còn cảm thấy bản thân làm vậy là quá hợp tình hợp lý.
Quý Tinh Thuần chẳng hề hay biết mình đã có một chỗ dựa lớn lặng lẽ đứng phía sau, cậu hít sâu một hơi, tự nhủ “cố lên”, rồi mạnh dạn bước vào cánh cổng.
Vừa bước vào, từ xa đã thấy một bóng dáng quen thuộc—Hắc Cẩm. Một Yêu tộc cao gầy đứng ở ngã rẽ, lập tức cảm nhận được ánh mắt của cậu mà ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hắc Cẩm khẽ nhướng mày, theo thói quen đẩy gọng kính trên sống mũi rồi mới sực nhớ ra, mình đang đeo kính viễn thị.
Cứ như để xác nhận lại, anh dứt khoát tháo kính xuống. Lần này, khoảng cách xa xa bỗng trở nên rõ ràng hơn và cũng nhìn thấy Quý Tinh Thuần đang mỉm cười—một nụ cười lịch sự, có chút xấu hổ nhưng lại rất bình tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT