Hầu Khánh Bình ngồi xổm giữa chợ, thái độ khinh khỉnh, đợi chờ nửa ngày. Hắn chắc mẩm đã bám sát đối phương, nhưng không hiểu sao, đợi mãi vẫn không thấy người xuất hiện.
Hắn rướn cổ nhìn về phía quầy hàng nhỏ, lẩm bẩm mắng, “Phế vật!”
Đã bảo nhanh lên, còn lề mề mãi. Chợ một lúc nữa đông lên, lỡ gặp người quen, đến lúc đó biết giải thích thế nào?
“Ai, đội trưởng?”
Hầu Khánh Bình giật mình, sống lưng cứng đờ.
Giọng nói phát ra từ sau lưng, hắn định giả vờ không nghe, nhưng một loạt tiếng xôn xao đã làm hắn chú ý. Có người buột miệng mắng, “Ngu ngốc!”
Cảm giác bất an dâng lên, hắn quay đầu nhìn, phát hiện nhóm đồng đội hôm qua cùng hắn gây sự đang lo lắng giấu thứ gì đó. Người vừa gọi hắn đã bị bịt miệng, trong khi gã mặt thẹo bên cạnh… còn đang nhai dở một xiên hồ lô đường.
Hầu Khánh Bình: “?”
Hắn lập tức hiểu ra. Giận tím mặt, hắn hét lên, “Các người lén tôi đi mua đồ ăn?! Tôi nói gì, các người coi như gió thoảng bên tai hả?!”
Chưa dứt lời, một bóng người quen thuộc bất ngờ lao qua bên cạnh, chạy thẳng về phía ngoài chợ. Tay hắn nhanh hơn suy nghĩ, túm lấy góc áo kẻ kia trước khi kịp chạy thoát.
Đúng như dự đoán, đó là gã thanh niên hắn thuê.
Người thanh niên bị giữ lại, lảo đảo một cái, cười gượng: “Hầu ca, ngại quá, vụ này tôi không nhận nữa.”
Hầu Khánh Bình suýt nữa thì phun máu. Kéo khẩu trang xuống, hắn trừng mắt, gằn giọng, “Ngươi không mua được đồ?”
“Sao lại không mua được…” Thanh niên thản nhiên vỗ tay một cái, “Nhưng này, lẩu Oden và hồ lô đường thơm quá, tôi không nhịn nổi, đành ăn hết. Dù sao anh cũng chưa đặt cọc, không sao chứ?”
“Còn phải cảm ơn anh đấy, nếu không nhờ anh, tôi cũng chẳng biết chợ này có quán ngon như vậy.”
Hầu Khánh Bình: “……”
Hắn sững sờ buông tay, gã thanh niên nhanh chóng chạy mất. Còn chưa hoàn hồn, phía sau đã vang lên tiếng xì xầm.
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Gã mặt thẹo nhìn xiên hồ lô ăn dở trên tay, rồi lại liếc Hầu Khánh Bình với gương mặt âm trầm đến đáng sợ. Sau một hồi đắn đo, hắn miễn cưỡng đưa xiên tre ra.
“Lão đại, nếu không… viên cuối này anh ăn đi…” Nói xong, vẻ mặt hắn như vừa hy sinh cả gia tài.
Hầu Khánh Bình: “……”
*
Trong khi đó, tại quầy hàng nhỏ…
“A, là cô?”
Thư Mặc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cô gái đứng trước mặt. Cô gái này chính là người tối qua ngồi ở quầy tiếp tân của lữ quán.
Thư Mặc mỉm cười hỏi lại, “Sao không thể là tôi?”
“Cô là chủ quán! Vậy tối qua bảo tôi đến xếp hàng là…” Cô gái bừng tỉnh, lập tức cảm ơn, “Cảm ơn cô nhé! Tôi không nghĩ chỗ này lại đông người như vậy. Nếu cô không nhắc, chắc tôi không xếp được hàng đâu.”
Làm cả đêm ở lữ quán, lại chạy đến đây xếp hàng từ sớm, vậy mà trông cô gái này vẫn đầy sức sống, thậm chí còn có vẻ phấn chấn hơn cả tối qua.
Quả nhiên, sức mạnh của đồ ăn ngon là không thể xem thường.
Cô gái liền một hơi gọi sáu món lẩu Oden, rồi thêm một xiên hồ lô đường. Trong khi chờ lẩu Oden, Thư Mặc đưa xiên hồ lô trước. Trong lúc đợi, cô thuận miệng bắt chuyện.
“Hôm nay tâm trạng đỡ hơn chưa?”
“Ừ!” Cô gái cắn một miếng hồ lô, liếm khóe miệng dính đường màu hổ phách, đôi mắt cong lên vui vẻ. “Thật không ngờ lẩu Oden ở đây ngon thật! Hạnh phúc quá!”
“Không tin mà cô vẫn đến xếp hàng?” Thư Mặc tò mò.
“À thì, công việc nhàm chán quá.” Cô gái xua tay, “Ở thị trấn nhỏ này, có gì mới mẻ là tôi không muốn bỏ qua.”
Sống trong một thành trấn nhỏ, ngày ngày tuyết trắng phủ kín, đôi khi chỉ một lời đồn thôi cũng khiến cuộc sống thêm phần thú vị. Thư Mặc bất giác cảm thấy đồng cảm.