Một chàng trai trẻ thuộc nhóm xếp hạng trung bình tò mò nhìn hàng dài trước mặt, rồi quay đầu lại phát hiện phía sau mình từ lúc nào cũng đã nối dài không thấy điểm cuối.
“Cái quái gì thế này? Mọi người điên cả rồi à?” Anh chàng thốt lên, vẻ mặt kinh ngạc. “Rốt cuộc là bán thứ gì mà có nhiều người đến mua như vậy?”
“Đương nhiên rồi! Nếu không thì cậu nghĩ tôi kêu cậu đến xếp hàng từ 6 giờ sáng để làm gì?” Một người bao kín từ đầu đến chân không biết từ lúc nào đã đứng cạnh anh ta, khẽ trách mắng.
Ngay sau đó, người này lại tự đắc nói tiếp: “Tôi đã tính rồi, hôm qua cô ấy chỉ phục vụ hơn một trăm người, những ai đến sau hoàn toàn không có cơ hội!”
Thấy người này ăn mặc kỳ quặc, không ít ánh mắt tò mò trong hàng cũng đổ dồn về phía họ.
Chàng trai trẻ trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, lẳng lặng đảo mắt, nhưng không muốn nói thêm gì. Ai bảo anh bị người này trả tiền để đến xếp hàng chứ?
“Xác nhận lại một lần nữa, chỉ cần tôi mua được hai món đồ từ người phụ nữ kia, anh sẽ trả tôi 100 điểm đúng không?” Anh hỏi.
Người nọ gật đầu: “Tôi sẽ chờ cậu ở cổng chợ. Đến lúc đó tiền trao cháo múc. Tôi trả giá cao thế này không phải để cậu chậm chạp lề mề đâu, làm nhanh lên cho tôi, nghe rõ chưa?”
Giọng điệu như ban phát bố thí của người này khiến chàng trai trẻ cau mày khó chịu. Nhưng số tiền thưởng quả thực quá hấp dẫn, chỉ cần dậy sớm xếp hàng mà có thể kiếm được khoản này thì còn hơn vất vả chiến đấu ngoài khu hoang dã vài ngày trời.
Nghĩ đến đây, anh đành nén giận, gật đầu đáp: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Người kia hài lòng, vừa gật đầu vừa liếc thấy Trần Huy đi tới, liền lập tức lẻn đi. Từng cử động của hắn toát lên vẻ lén lút khả nghi.
Kẻ này chính là Hầu Khánh Bình.
Hôm qua, hắn còn ung dung rời đi sau khi bỏ rơi đồng đội. Nhưng không ngờ, mùi thơm của lẩu Oden giống như xộc thẳng vào mũi, khiến hắn cả đêm không ngừng nhớ đến hương vị quyến rũ đó. Sau khi miễn cưỡng ăn tối tại nhà, Hầu Khánh Bình chỉ thấy mọi thứ đều vô vị. Đồ hộp nhạt nhẽo làm sao so được với nồi lẩu đầy hấp dẫn kia?
Càng nghĩ, hắn càng không chịu nổi. Vì sợ Trần Huy phát hiện, hắn không dám tự mình đi, đành phải thuê người đến xếp hàng. Tuy tốn kém nhưng nghĩ đến việc sắp được ăn lẩu Oden, khóe miệng Hầu Khánh Bình phía sau chiếc mặt nạ không khỏi nhếch lên cười mãn nguyện.
*
Nhìn Hầu Khánh Bình đi xa, chàng trai trẻ chỉ biết bĩu môi, đổi tư thế đứng để giảm bớt mỏi mệt. Xếp hàng từ 6 giờ sáng đến giờ, hai chân anh đã tê cứng, chỉ có ý nghĩ về 100 điểm tiền thưởng mới giúp anh cố gắng trụ lại.
Chán chường, anh liếc qua hàng dài trước mặt. Quầy hàng bị đám đông che kín, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thoáng qua khuôn mặt của nữ chủ tiệm qua các khe hở. Dáng vẻ dịu dàng thanh tú, hơi nước mỏng bay quanh cô tựa như một làn sương nhẹ, làm nổi bật nét đẹp sinh động.
Chàng trai trẻ chăm chú nhìn lớp sương khói màu trắng lượn lờ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là loại hương liệu gì đó mà người chơi chế tạo ra sao?”
“Nếu có thể thu hút nhiều người đến thế này, chắc chắn không phải món đồ bình thường. Nếu không quá đắt, mình cũng nên mua một ít về dùng thử…”
Đang mải suy nghĩ, một làn hương thơm nức mũi bất ngờ thoảng qua, bị gió cuốn theo hàng người, chạm thẳng vào mặt anh.
“Cái gì thế này?” Anh ta hít sâu vài hơi, vẻ mặt ngơ ngác.