Thiên Khánh Đế quyết tâm muốn đuổi bắt Thái tử, mỗi người phái ra đều là tử sĩ tinh anh, thị vệ tầm thường cũng không phải đối thủ. Nếu như rơi vào thế trước sau cùng tấn công, cho dù đoàn người của Thái tử có trăm người cũng không đủ giết. 
Nhân lúc chưa hình thành vòng vây, nhóm Bùi Ứng Tiêu bỏ xe ngựa vào núi. Sườn núi Y Phụng không dốc đứng nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, độ dốc rất lớn, cây cối sinh trưởng vô số, kéo dài không dứt.
Một đường chạy lên trên, không bao lâu sau Khúc Ngưng Hề đã thở hồng hộc.
Bùi Ứng Tiêu dùng một tay cầm kiếm, tay kia nắm nàng, nói: "Tìm kiếm một chỗ cửa thung lũng khuất gió, chuẩn bị đối phó với địch."
Vào rừng, bị cây cối cản trở, đám sát thủ muốn tấn công hai mặt cũng không dễ dàng. Nếu bọn họ có thể mượn nhờ địa hình rừng núi giải trừ lo lắng phía sau, chém giết đám người này chỉ là vấn đề thời gian.
Khúc Ngưng Hề quay đầu quan sát Bùi Ứng Tiêu, đến thời điểm mấu chốt này y vẫn bình tĩnh như trước. Áo gấm màu trắng xanh, tay áo phiêu nhiên, giống như là công tử ca kiêu ngạo đến trong núi tìm thú vui.
Bùi Ứng Tiêu lấy bội kiếm "Sóc Linh" của y ra, đương nhiên không định tiếp tục che giấu vũ lực của mình. Đã không cần thiết phải giấu diếm Thiên Khánh Đế nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play