Mười lăm phút sau, Khương Cẩn chở người mẹ vẫn đang càm ràm như “Đường Tăng nhập xác” (1) đến trước cổng nhà máy.

Vì sắp đến giờ đổi ca nên người ra vào cổng rất đông.

Vương Ái Hoa móc ra mười mấy đồng lẻ, đếm được sáu đồng rồi đưa cho cô, tiếc rẻ nói: “Ba con làm việc nặng, lát nữa con mua chút thịt về, trưa còn làm thêm món.”

Khương Cẩn đáp một tiếng, cầm lấy tiền rồi nhét vào trong túi quần đen: “Vậy con về trước đây.”

Vương Ái Hoa nhìn con gái lên xe đạp rời đi mà không ngoái đầu lại, bà cảm thấy có hơi lạ: “Con bé này lại đang giận dỗi ai vậy?”

Bà vốn định vào nhà ăn mua hai cái bánh bao để con gái mang về cho hai chị em ăn cho đỡ thèm.

Nhưng nghe đồng nghiệp gọi mình, bà cũng vui vẻ đáp lại, trò chuyện với họ rồi cùng họ bước vào trong nhà máy.

Khương Cẩn cảm thấy thật may mắn vì không bị té xe.

Có trời mới biết đã bao năm rồi cô không đạp loại xe đạp có thanh ngang phía trước (2) như thế này, chứ đừng nói là còn chở thêm người. May mà điều cô lo lắng đã không xảy ra.

Cô đạp xe ra chợ, thầm tính toán sẽ làm gì đó để kiếm chút tiền.

Dựa vào núi, núi sẽ đổ, dựa vào người, người sẽ ngã, chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất!

Chỉ khi tự kiếm được tiền đủ để đóng học phí, cô mới có thể đưa ra điều kiện với ba mẹ.

Thực ra, bây giờ muốn làm kinh doanh cũng rất dễ. Nghề của cô trước đây chính là bán quần áo nam.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Từ việc nhập hàng, chọn hàng đến bán hàng, cô chắc chắn sẽ kiếm được một khoản tiền.

Bởi vì hiện tại chưa có Taobao (3) hay các nền tảng khác tương tự nên khách hàng tập trung hơn. Bây giờ mà bước chân vào kinh doanh trong lĩnh vực quần áo nam thì có lẽ vài năm nữa sẽ trở thành triệu phú.

Nhưng thật tiếc là hiện tại cô không có vốn, bên trong túi tiền còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt.

Còn về những việc kiếm tiền nhanh như đầu tư vào cổ phiếu, kiếp trước cô từng chú ý một chút do có liên quan đến em trai và ấn tượng nhất là vào năm 2001, có một người cùng họ với cô mua cổ phiếu gì đó và kiếm được hơn sáu trăm vạn tệ.

Lý do cô đặc biệt chú ý đến chuyện đó là vì người ấy tên là Khương Tinh Tinh, tên gần giống với tên cô. Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng với số tiền đó, bà ấy mở được vài chuỗi siêu thị. Trong một lần phỏng vấn trên tạp chí, bà ấy đã từ tốn kể lại câu chuyện làm giàu của mình.

Bây giờ, Khương Cẩn chỉ mong mình kiếm được chút tiền để vài năm nữa có thể thử sức trên thị trường chứng khoán.

Và hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là kiếm được khoản tiền đầu tiên để giải quyết vấn đề về học phí của mình.

Lúc này mới hơn tám giờ, người ở chợ vẫn khá đông, nhưng sau chín giờ thì sẽ thưa dần.

Khương Cẩn đi một vòng từ đầu chợ đến cuối chợ, thấy có người bán cá, lươn, chạch và ốc, rồi có đủ các loại bánh kẹo, còn có cả bánh quẩy, bánh bao lớn, cửa hàng bán sủi cảo, hoành thánh, chổi, rổ, rá với đủ kích cỡ, quần áo, giày dép, tất… Cái gì cũng có đủ cả.

Cô cũng tiện thể ghé vào trong hợp tác xã đi dạo một vòng và dĩ nhiên là không mua gì. Tạm thời cũng chưa quyết định được mình nên buôn bán gì.

Hôm nay, thịt chân heo có giá năm tệ một cân, cô mua một cân, chủ tiệm cắt một miếng rồi cân, nói: “Hơn một lạng một xíu, tính cho cháu là năm tệ năm hào.”

Trên đường về, cô gặp chị Hải là hàng xóm ở trước nhà mình nên cũng tiện đường chở chị ấy về cùng.

Về đến nhà đã là gần mười giờ, tiếng loa phát thanh bên ngoài cũng đã bắt đầu vang lên, cô liền vội vàng chuẩn bị nấu cơm trưa.

Nếu không thì tới trưa ba về mà không có cơm ăn, ông nhất định sẽ nổi giận.

Cô nhóm lửa bằng rơm rồi bỏ thêm vài khúc củi vào bếp, sau đó vo gạo và dùng nồi lớn để nấu cơm.

Tiếp đến, cô chuẩn bị nguyên liệu để làm món ăn cho bữa trưa: Đậu đũa, cà tím, bầu, mướp, rau muống đều là những loại rau phổ biến vào mùa hè.

May mà vườn rau ở gần đó, cô vội chạy nhanh ra đó hái hai quả mướp và vài quả cà tím, rồi đào thêm một củ gừng non, mang về rửa sạch và thái sẵn. Khi mùi thịt xào gừng tỏa ra khắp bếp, cả người Khương Lỗi lấm lem chạy vào, và hít thật sâu một hơi, vẻ say mê hiện rõ trên khuôn mặt, cậu phấn khích thốt lên: “Thơm quá, chị đang nấu thịt hả? Trưa nay mình được ăn thịt hả?”

Khương Cẩn nhớ lại dáng vẻ kén ăn của Duệ Duệ ở kiếp trước, trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót, cô lườm em trai mình một cái: “Nhìn người em bẩn thỉu thế kia, còn không mau đi rửa tay rửa mặt đi?”

“Vâng, em đi ngay đây!”

Khương Cẩn dọn thức ăn lên bàn, cô múc cơm ra để nguội rồi mới đi cho lợn và gà ăn.

Sau khi đài phát thanh điểm giờ, khoảng hơn mười phút sau, Khương Vệ Dân tức giận lao vào nhà. Thấy con gái đang rửa tay, khuôn mặt ông sa sầm lại, ông trừng mắt rồi quát lớn: “Có phải các con muốn ăn đòn không? Ai cho phép các con đi ăn trộm dưa hấu? Hả! Khương Cẩn, con bao nhiêu tuổi rồi, con có còn biết xấu hổ không, có tin ba đánh chết con không…”

Khương Cẩn ngơ ngác.

Cô bỗng nhớ lại kiếp trước cũng từng xảy ra chuyện này. Khi đó, cô vừa ấm ức, vừa tức giận nên đã cãi lại ba. Sau đó, trong cơn tức giận, ông đã cầm thanh gỗ sau cửa đánh vào chân cô.

Ở quê, việc ba mẹ đánh con cái là chuyện bình thường.

Nhưng hồi nhỏ, do sức khỏe cô không tốt nên ba mẹ không dám đánh.

Sau này, khi đi học, dù có nghịch ngợm thì cô cũng chỉ bị mẹ đánh vào mông.

Hơn nữa, cô cũng rất tinh ranh, sau mỗi lần phạm lỗi đều chạy sang nhà ông bà nội. Cô ở đó ăn uống no nê, rồi lại được ông bà đưa về nhà, sau đó ông bà còn trách móc ba mẹ vài câu.

Sau này, khi cô lên cấp hai, ba cô chẳng những không đánh cô mà ngay cả mắng lớn như thế này cũng rất ít. Thường khi cô có lỗi, mẹ sẽ là người nhắc nhở.

“Đúng vậy, muốn ăn thì cứ bảo với ba mẹ, chẳng lẽ ba mẹ các con lại tiếc không cho các con ăn sao?”

Đằng sau là bác gái Triệu Lan Hoa với dáng người trung bình, thân hình mập mạp và mái tóc ngắn được uốn xoăn. Bà ta mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh lam, lúc này vẫn đang không ngừng thêm mắm dặm muối: “Khương Cẩn, con cũng không còn nhỏ nữa, sao lại có thể không hiểu chuyện như vậy? Nếu tiếng xấu ăn trộm bị truyền ra ngoài, cả đời này sẽ chẳng có ai thèm lấy con, còn làm xấu mặt cả con gái bác nữa.”

Bà ta quay sang nhìn Khương Vệ Dân, bày ra vẻ mặt tiếc rẻ: “Tôi đã sớm nói rồi, một đứa không cha không mẹ như cô em dâu kia thì làm sao dạy dỗ nổi con cái!”

Khương Vệ Dân là kiểu người rất sĩ diện, mặt ông đỏ bừng lên, không biết phải nói gì, trông như một quả bóng sắp phát nổ.

Khương Cẩn thấy Triệu Lan Hoa, trong lòng lập tức dâng lên biết bao mối hận cả cũ lẫn mới.

Kiếp trước, người phụ nữ có quan hệ không rõ ràng với ba cô là do bà ta tìm đến. Bà ta còn nói cô giành mất đối tượng của chị họ rồi còn rất hòa thuận khi sống chung với mẹ chồng… Tóm lại, suýt chút nữa thì cô không kìm được mà lao vào đánh nhau với bà ta.

“Chị Hải ơi!” Vì trong căn nhà cũ có bức tường bao quanh nên người ngoài không nghe được họ đang nói gì, Khương Cẩn liền lớn tiếng gọi: “Chị Hải, chị mau qua đây một lát!”

Phía bên kia có người lớn tiếng đáp lại: “À, Cẩn Cẩn, chị qua ngay!”

Trước khi người ba ngốc nghếch của cô kịp phản ứng lại, cô đã hướng về phía bọn họ nói: “Cháu chỉ muốn biết, bác gái à, tại sao bác lại đổ oan cho cháu? Cháu về nhà lúc mười giờ sáng, bận rộn làm cơm từ trưa đến giờ. Bác thấy con ma nào biến thành hình dáng của cháu đi ăn trộm dưa hấu à?”

Lúc này, chị Hải đang bế con gái hai tuổi vội vàng chạy qua, nghe thấy lời cô nói, chị ấy liền gật đầu hưởng ứng: “Đúng vậy, em và Cẩn Cẩn về cùng nhau mà! Chị dâu, chắc là chị đã nhìn nhầm rồi!”

(1): Chỉ người hay nói nhiều, thích càm ràm như tính cách của Đường Tăng trong Tây Du Ký.

(2): Loại xe đạp nam truyền thống hoặc xe đạp khung ngang. Xe được thiết kế kiểu một thanh ngang nối từ yên xe đến phần cổ lái, tạo thành một khung chắc chắn. Thiết kế thanh ngang này giúp khung xe vững hơn, nhưng cũng gây bất tiện khi lên xuống, đặc biệt là với nữ giới hoặc khi chở thêm người phía trước.

(3): Một nền tảng mua sắm trực tuyến của Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play