“Phụ nữ mà không sinh con thì có còn là phụ nữ nữa không?”

“Đúng vậy, chiếm cái hố mà không chịu thải, làm lỡ dở chuyện nối dõi tông đường của cháu trai tôi, đúng là xui xẻo tám đời, tôi chết cũng chẳng mặt mũi nào gặp tổ tiên nhà họ Triệu…”

Trong giấc mơ của Khương Cẩn toàn là những chuyện rối rắm, cứ như cô đang đứng nhìn bà nội của Triệu Tuấn không ngừng phàn nàn về mình.

Cô gái yếu đuối trong giấc mơ ấy coi như không nghe thấy, vẫn bận rộn trong bếp, nhưng “cái tôi khác” trong cô lại tức giận hét lên: “Xông ra ngoài, ly hô! Không cần phải chịu uất ức này nữa!”

Nhưng người phụ nữ đang nấu nướng lại tự khuyên nhủ mình hãy cố chịu đựng một chút, đã lấy chồng rồi, có người chồng yêu thương mình chính là niềm hạnh phúc.

Cơn giận khiến mí mắt của bản thân khác trong cô nhắm chặt cũng đang run rẩy, trong lòng đầy căm phẫn...

“Chị, sao chị vẫn chưa dậy thế?” Khương Lỗi đứng ở sau cánh cửa, gõ cửa rồi trêu chọc cô: “Chị là heo lười à?”

Khương Cẩn giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh. Cô ngồi dậy rồi bước ra mở cửa sau cho em trai vào. Nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài vẫn còn lấp ló sau chân trời, cô cầm chiếc đồng hồ báo thức đã bị tróc lớp sơn trên bàn lên xem thì mới phát hiện bây giờ mới chỉ là năm giờ rưỡi sáng.

Cô hơi không quen khi dậy sớm như thế, nhưng vẫn đóng cửa sau, rồi đi mở cửa trước, tiện thể hỏi “cái đuôi nhỏ” theo sau mình: “Ba mẹ đâu rồi?”

“Họ đã dậy từ sớm rồi đi làm ngoài đồng rồi.” Khương Lỗi sốt ruột hỏi: “Em đói quá, sáng nay ăn gì vậy?”

Năm ngoái, nhà họ đã mua một bếp gas đơn, nhưng bây giờ, giá gas đã lên đến 36 tệ một bình, nên bếp này bình thường chỉ để trưng cho có. (~126 VNĐ)

Cô dùng bếp củi để nhóm lửa, thái nhỏ đậu đũa, trộn với cơm nguội còn từ tối qua rồi nấu một nồi cháo loãng lớn.

Hiện tại, trong nhà nông có nhiều nhất là đậu đũa, rau muống và rau dền nên dù là nấu cháo hay nấu mì, cũng phải bỏ nhiều đậu vào. Như vậy không chỉ giúp no bụng mà còn tiết kiệm được lương thực.

Mặc dù bây giờ đã là năm 1999, ngay cả ở vùng nông thôn, chỉ cần chăm chỉ làm lụng là cũng có thể ăn no mặc ấm nên bây giờ, các hộ có thu nhập hàng chục nghìn tệ mỗi năm cũng không còn hiếm nữa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Tuy nhiên, đó không phải là thu nhập ròng, chi phí chi tiêu sinh hoạt của cả gia đình cũng không hề ít.

Thêm vào đó, đồ điện gia dụng hiện nay rất đắt, nếu còn dự tính xây nhà nữa thì càng tốn kém nhiều hơn.

Cô cũng biết rằng hiện giờ các doanh nghiệp tư nhân đã mọc lên ngày càng nhiều, đặc biệt là ở tỉnh S và tỉnh G, số lượng triệu phú không hề ít, khoảng cách giàu nghèo đã trở nên vô cùng lớn.

Sau khi nấu cháo xong, cô lấy từ trong tủ một hũ mỡ heo, dùng một chiếc muôi nhỏ bằng sắt múc một muôi. Nhìn nồi cháo loãng nhạt nhẽo, cô không kiềm lòng được mà múc thêm một muôi nữa.

Cô múc cháo ra bát lớn để nguội, rồi nghĩ ngợi một lúc, cầm lấy giỏ tre, đi ra vườn gần đó hái vài quả cà tím và ớt, sau đó quay về xào một đĩa rau.

Chẳng mấy chốc, vợ chồng Khương Vệ Dân đã vác cuốc về, mang theo bó dây khoai lang và gánh hai thùng nước rỗng về nhà. Hai người rửa tay ở ngoài sân rồi mới bước vào.

Trong lúc chị gái nấu bữa sáng, Khương Lỗi đã lẻn ra ngoài chơi, thấy ba mẹ về thì chạy ngay đến, giúp họ cầm lấy xà phòng và khăn mặt, trông ra vẻ rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. ( truyện trên app t.y.t )

Bữa trưa và bữa tối của Vương Ái Hoa đều ăn tại nhà ăn của nhà máy, bà dùng phiếu cơm để lấy cơm và phiếu thức ăn để lấy đồ ăn. Buổi sáng, bà tiếc không nỡ ăn ở nhà ăn nên chọn ăn tại nhà.

“Cà tím cho nhiều dầu quá, cháo cũng nên cho ít mỡ heo thôi.” Vương Ái Hoa liếc nhìn con gái một cái, không nhịn được mà cằn nhằn thêm: “Con chưa phải lo toan nên đâu biết quý từng chút dầu, từng hạt muối đắt đỏ này.”

Trước đây, nếu nghe những lời này Khương Cẩn chắc chắn sẽ thấy tủi thân, nhưng bây giờ cô chỉ nghe tai này rồi cho qua tai kia.

Khương Lỗi vừa gắp rau vào bát mình vừa vạch trần chị mình: “Mẹ ơi, lúc nấu cháo, nấu mì, bà nội cũng cho thêm dầu vào bát của chị. Con nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi.”

Bà nội Khương có rất nhiều con cháu, nhưng con người ai chẳng có lòng thiên vị.

Sau khi Khương Cẩn chào đời, ông lão họ Khương trong làng, người được cho là rất giỏi xem tướng số, đã nói rằng cô bé này có mệnh tốt, là người có phúc, sẽ mang lại may mắn cho gia đình.

Bà nội Khương rất tin vào mấy chuyện này nên đương nhiên cũng thiên vị Khương Cẩn hơn.

Hơn nữa, bà cũng cảm thấy con trai út và con dâu út thiên vị cháu trai hơn, vì thế bà càng thương yêu cô cháu gái này nhiều hơn.

Vương Ái Hoa đương nhiên không thể nói rằng mẹ chồng sai, hơn nữa, bà cũng từng thấy rồi.

Bà chỉ biết nhìn con trai và nói: “Chị con ăn nhiều thì phải làm nhiều việc hơn con.”

Mặc dù nói là Khương Cẩn cho nhiều dầu khi nấu ăn, nhưng một đĩa rau đã được cả bốn người ăn sạch sẽ đến mức không còn sót lại giọt nước nào.

Vương Ái Hoa cũng thấy con gái nấu ăn tiến bộ hơn rất nhiều, để lửa và độ mặn đều rất vừa phải.

Nhưng bà không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cho rằng chắc là do bỏ nhiều dầu nên món ăn ngon hơn.

Khương Vệ Dân ăn no, lau miệng xong liền vội vàng đi sang thôn bên cạnh làm việc. Ông phải có mặt từ bảy giờ, trước khi đi còn dặn dò người vợ không biết đi xe đạp của mình: “Lát nữa em nhờ Cẩn Cẩn chở đi làm nhé.”

“Em biết rồi, anh đi nhanh đi!” Tám giờ thì Vương Ái Hoa mới phải đi làm nên bà liền dặn con gái: “Buổi sáng hai đứa đi nhổ cỏ, buổi chiều ra vườn tưới rau, nhớ chưa?”

“Dạ nhớ rồi.” Khương Cẩn đáp lời rồi đi rửa bát, tiện thể mang nước vừa dùng để rửa bát đi cho lợn. Cô còn múc hai muôi cám từ bể nước bên cạnh bỏ vào máng lợn, rồi ném thêm vài dây khoai lang. Khi ra ngoài, cô nhìn thấy Vương Ái Hoa đã giặt xong hết quần áo của cả nhà.

Thời gian không còn nhiều, Khương Cẩn dắt xe đạp ra, chở mẹ đi làm.

Trên đường, Vương Ái Hoa lại tranh thủ khuyên bảo con gái: “Nghe nói nhà máy sắp tăng lương nữa rồi. Khi nào con đi làm, mẹ sẽ trực tiếp hướng dẫn con, như vậy thì sau này hai mẹ con mình có thể đi làm cùng nhau. Đợi đến khi nhà mình trả hết nợ, mẹ sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con, để sau này con lấy chồng không bị nhà chồng coi thường…”

Bà cũng cảm thấy nuôi con gái đúng là thiệt thòi, nhớ lại lúc sinh ra cô nặng tới ba cân rưỡi, khiến bà đau đớn đến mức tưởng như chết đi sống lại.

Sau khi sinh con gái xong, sức khỏe của đứa bé vẫn luôn không tốt, hết lần này đến lần khác bị bệnh. Mùa xuân thì dễ bị cảm, mùa hè dễ bị say nắng, mùa thu lại hay bị ho, còn mùa đông thì động một chút là đứa nhỏ lại lên cơn sốt cao.

Đã bao lần, hai vợ chồng thấy con gái ốm liền lập tức ôm con chạy ngay tới trạm xá ngay giữa đêm, lo sợ rằng nếu bất cẩn thì con sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Cũng vì sức khỏe kém, nên cô đi học muộn hơn các bạn cùng trang lứa một năm.

May mắn là sau khi đi học, sức khỏe của con gái dần tốt lên và đến bây giờ, suốt cả năm trời cũng không cần phải đến trạm xá nữa. Mới mấy hôm trước, thấy con gái bị say nắng, bà chỉ cần ấn nhẹ vào cổ một chút, hôm sau con gái liền khỏi bệnh.

Ngược lại, cậu con trai từ nhỏ đã khỏe mạnh, chẳng cần bố mẹ phải bận tâm, lo lắng gì nhiều.

Bây giờ trong làng, các cô gái thường được cho mai mối, đi xem mắt từ khoảng mười tám, mười chín tuổi, đến hai mốt, hai hai tuổi là lấy chồng.

Lý do mà bà phải vay tiền xây nhà cũng là để sau này, khi người mai mối tới hỏi, con gái bà cũng có thể hãnh diện hơn một chút.

Sau khi trả hết nợ, họ sẽ phải chuẩn bị của hồi môn cho con gái.

Ngày bà đi lấy chồng chẳng có chút của hồi môn nào nên bị chị dâu nói ra nói vào bao nhiêu năm, nghĩ lại mà vẫn thấy tủi thân.

Vì vậy, bà đã quyết tâm, khi con gái đi lấy chồng, nhà khác có thứ gì, bà cũng nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ cho con.

Dù sao, nghĩ đến chuyện nuôi nấng con gái bao nhiêu năm nay mà chỉ còn ba, bốn năm nữa là con gái phải đi lấy chồng, trong lòng bà không khỏi thầm than: Bảo sao mà người ta thường hay nói sinh con gái là lỗ vốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play