Sau bữa trưa bà nội Khương đã chợp mắt một chút, sau khi tỉnh dậy lập tức mang bình trà đã lạnh ra phía trước, thấy Khương Cẩn đến, bà cười rạng rỡ nếp nhăn trên mặt như một đóa hoa cúc nở rộ: “Cẩn Cẩn đến rồi à, ở nhà có chuyện gì không? Chỉ vài ngày nữa là bà về rồi.”

Bà tự tay rót trà cho cháu gái mình, nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy thương yêu và lo lắng: “Sao cháu lại gầy thế này? Vào sau nhà cùng bà ăn dưa hấu nhé.”

Khương Đình Đình thấy bà nội hỏi han ân cần với em họ, trong lòng không thoải mái, bèn cười nói: “Bà nội, con cũng muốn ăn dưa hấu.”

Hai cô gái khác thì không dám tự nhiên như vậy ở nhà giáo viên, chỉ mỉm cười thân thiện với Khương Cẩn rồi nhanh chóng đến chỗ Khương Thanh Thanh nhận công việc bắt đầu làm.

Các giáo viên thời nay sẽ không lập tức giao hết việc cắt may cho học trò, phải tự mình thực hành nhiều, dần có cảm giác để hiểu, phải quan sát kỹ khi sư phụ cắt may. 

Cứ làm việc chăm chỉ trong vòng một năm rưỡi, giáo viên mới dạy thêm thứ khác.

Bà nội Khương cắt dưa hấu cho các cô gái, còn lại nửa quả thì cất vào tủ lạnh, khi nhìn thấy miếng thịt mà cháu gái mang đến, bà nói: “Để bà làm bánh bao, ăn xong rồi hãy về nhé?”

Mắt Khương Cẩn sáng lên, hiện tại ở trấn chỉ có bánh bao lớn, cô chưa thấy ai bán tiểu long bao. Nếu tự làm tiểu long bao để bán, chắc chắn sẽ đắt khách.

“Bà ơi, con phải về trước rồi, ở nhà còn nhiều việc.”

Cô muốn tranh thủ lúc còn thịt ở nhà, buổi tối thử làm một ít tiểu long bao.

Nhờ phước của bà mẹ chồng kén chọn ở kiếp trước, vốn không tin tưởng vào vệ sinh của đồ ăn ngoài tiệm, cô trở thành bậc thầy trong việc làm bánh bao và hoành thánh, mà trấn Phụ Sơn là một trấn lớn, dân số khoảng bốn mươi ngàn người, xung quanh còn có hơn ba mươi thôn nhỏ.

Hơn nữa trấn có nhiều công nhân và các hộ gia đình có thu nhập cao, chỉ cần tiểu long bao của cô ngon, chắc chắn sẽ không thiếu người sẵn sàng chi tiền.

Bà nội Khương vừa nghe cháu gái siêng năng như vậy, lòng đầy thương xót, dắt cô đến thăm bà nội Kim - người vừa bị ngã và hiện đang nằm bệnh trên giường. Khi ra khỏi phòng, bà lén đưa cho cô vài tờ tiền lẻ, thì thầm: “Cầm lấy đi, đừng từ chối, để người khác thấy thì không hay, cầm lấy mua kem ăn nhé.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T ( truyện trên app t.y.t )

“Dạ, con cảm ơn bà!”

Khương Cẩn không từ chối lòng tốt của bà.

Cô biết rằng, khi ông nội lâm bệnh qua đời, gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng già đã cạn kiệt, số tiền còn lại bà đang giữ là do cô lén lút đưa cho bà.

Sau khi chào tạm biệt, Khương Cẩn đạp xe đi quanh khu chợ để tìm hiểu.

Nhà của cô nằm ở phía bắc của chợ, khu vực khá hẻo lánh, tiếp đó là khu dân cư và đồng ruộng.

Cô đạp xe vòng quanh chợ một lượt, thấy có ba cửa hàng cho thuê, một trong số đó là ngôi nhà ba tầng mới xây bằng gạch đỏ, giá thuê là hai ngàn mỗi năm.

Một cửa hàng khác gồm hai gian nối liền bằng gạch xanh, giá ba nghìn sáu trăm mỗi năm.

Cuối cùng, cô chọn một cửa hàng ở phía đông, sát bãi đỗ xe, đó cũng là một ngôi nhà cũ bằng gạch xanh, nền xi măng, tường dán đầy báo cũ, ánh sáng không tốt, cửa hàng cũng không rộng, bên trong chỉ có thể đặt khoảng năm sáu cái bàn nhỏ.

Chủ nhà là một người đàn ông béo thấp tầm năm mươi tuổi, thấy cô trẻ tuổi thì trong lòng nghi ngờ liệu cô có đủ tiền không, liền nói thẳng giá thấp nhất là một nghìn hai trăm.

Bây giờ trong túi Khương Cẩn chỉ có năm đồng tiền tiêu vặt mà bà nội đưa, nhưng vẫn tự tin đề nghị: “Chú, nếu cháu thuê cửa hàng của chú, có thể trả trước nửa năm không ạ?”

Chủ nhà do dự một lúc rồi đồng ý.

Ông có ba gian nhà, hai gian kia lớn hơn gian này, một gian ông tự bán chai lọ chén đũa gì đó, còn một gian cho thuê bán đĩa nhạc. 

Gian gần bãi đậu xe này khá hẻo lánh, trước đây từng cho thuê để bán quần áo nhưng đáng tiếc nơi này không có nhiều khách, cuối cùng người thuê không trả nổi tiền thuê nên đã rời đi.

Ông cũng nghĩ rằng căn này khó cho thuê thật.

Bây giờ thu được nửa năm tiền thuê là quý rồi, chứ không cứ để trống thế này chẳng có đồng nào, ông tiếc lắm.

Sau khi bàn xong với ông chủ nhà, Khương Cẩn mới đạp xe về nhà.

Giờ thì mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu vốn.

Làm sao để vay tiền đây?

Trong lòng cô nặng trĩu, cả người uể oải như bông hoa loa kèn bên đường bị nắng thiêu héo.

Chậm rãi đạp xe đến bãi tha ma ở dưới làng, bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu hoảng hốt của một cô bé từ đằng xa: “…Cứu với, mau cứu với, có người ngã xuống nước rồi…”

Khương Cẩn lập tức quay xe về phía có tiếng kêu, dùng sức đạp về phía đó.

Cô đã biết bơi từ năm bảy, tám tuổi, hơn nữa còn có năng khiếu, ở dưới nước nhanh nhẹn như cá.

Đến bờ ao, cô thấy ở giữa ao có một cái đầu người đang nhấp nhô, không còn sức để kêu cứu nữa.

Ở đây có nhiều mộ trên núi, dưới chân núi là cánh đồng rộng và một cái ao không nhỏ, có thể là vì địa hình nên khiến người ta có cảm giác ớn lạnh.

Nhưng lúc này, Khương Cẩn không dám chần chừ, cô dựng xe, để túi tiền trong giỏ phía trước xe đạp, cởi dép nhựa, rồi lao xuống nước.

Cô rất nhanh đã bơi đến giữa ao, nhìn thấy rõ dưới làn nước trong có hai người, vội liều mạng kéo cô bé đang uống nước sặc sụa lên.

Cô bé theo bản năng bám chặt lấy cô, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ và bất lực.

Khương Cẩn ôm lấy eo cô bé, chân đạp nước mạnh, giống như cá, đưa cô bé vào bờ bên cạnh.

Vừa lên bờ, cô bé òa khóc: “Chị ơi, hu hu…Chị ơi, cứu mẹ em với…”

“Chị sẽ cứu ngay, em đừng khóc!” Khương Cẩn quay lại bơi ra giữa ao, kéo người phụ nữ trung niên mặt đầy vẻ đau đớn lên.

Có lẽ vì từng nằm viện mười mấy năm, cô nghe nhiều về các biện pháp sơ cứu khi đuối nước, cô lần lượt đặt bà nằm trên đùi mình, dùng tay vỗ vào lưng và vai để bà nôn ra nhiều nước.

“Cảm ơn cháu nhiều lắm.” Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay Khương Cẩn, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn: “Quần áo cháu ướt hết rồi, mau về nhà cô thay bộ đồ nhé.”

Lúc này Khương Cẩn từ đầu đến chân đều ướt sũng, cũng chỉ đành gật đầu, kéo xe đạp theo hai mẹ con họ về làng.

Trên đường đi, người phụ nữ tên Ngô Viên Viên kể lại chuyện đã xảy ra.

Hóa ra cái ao đó là nơi gia đình bà thuê để nuôi cá, hôm nay bà dẫn con gái ra cắt cỏ cho cá, tiện thể mò thêm ít ốc, buổi tối có cái ăn.

Không ngờ, khi xuống ao, cô bị rắn nước cắn vào chân, sợ đến mức chuột rút chân, cả người hoảng loạn trôi ra giữa ao.

Cô con gái Dương Lôi tuy không biết bơi nhưng thấy mẹ chật vật trong nước, sau khi kêu cứu vài tiếng, không kịp nghĩ gì mà nhảy xuống cứu mẹ.

Cuối cùng, người chưa cứu được, Dương Lôi lại uống một bụng nước, suýt chút nữa thì bị đuối.

Khương Cẩn theo họ về nhà họ Dương, phát hiện nhà họ chính là căn đầu tiên trong làng, là căn nhà ba tầng bằng gạch đỏ với bốn phòng, phía trước còn có sân được xây gạch xanh bao quanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play