Khương Vệ Dân cũng thở dài: “Không sao, từ từ rồi sẽ ổn thôi, chính sách bây giờ đã là tốt hơn lúc chúng ta còn trẻ rồi, chỉ cần chịu khó làm, là có thể kiếm được tiền.”
“Đúng thế!” Khương Vệ Cường cười cười: “Đợi đến khi Cẩn Cẩn đi làm, nhà chú sẽ có ba khoản lương, rất nhanh là có thể dọn vào nhà mới rồi.”
Khương Cẩn đi vào rót một chén trà đưa cho bác cả, nghe thấy lời của ông ta thì cảm thấy mắt mình trước đây đúng là có vấn đề.
Nếu không sao có thể nghĩ ông ta là người tốt chứ?
“Chẳng phải giờ chị Đình Đình đã có lương rồi sao ạ?” Khương Cẩn giả vờ ngưỡng mộ nói: “Lần trước con còn nghe chị Đình Đình bảo mỗi tháng có thể kiếm được ba trăm, ăn uống đều ở nhà cô, chẳng cần phải chi ra đồng nào, đến giờ chị ấy đã để dành được hơn sáu trăm rồi!”
Không khí bỗng nhiên im lặng.
Khương Vệ Cường nhanh chóng mở lời: “Ôi, chẳng phải con bé đã có bạn trai rồi sao? Cứ để nó tự giữ lại tiền, đợi khi nó lấy chồng lại phải bỏ ra một khoản lớn để chuẩn bị của hồi môn, tôi lo muốn chết đây này!”
Được rồi, lý do này thật hùng hồn, suýt chút nữa thì Khương Cẩn đã tin rồi.
Hôm nay Vương Ái Hoa không về nhà, vì bà phải tăng ca, phải làm liên tục hai mươi tư tiếng, đến tám giờ sáng hôm sau mới trở về.
Sáng hôm sau, Khương Cẩn dắt em trai đi nhổ cỏ, đến khi về nhà đã là mười giờ hơn.
Cô vốn định nấu cơm trưa, nhưng không ngờ khi về đã thấy khói bốc lên từ ống khói, vào xem thì thấy là Vương Ái Hoa đang nấu cơm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Sao mẹ không ngủ thêm chút nữa?” Khương Cẩn rửa tay rồi vào giục bà: “Mẹ đi ngủ đi, để con nấu.”
Vương Ái Hoa mỉm cười: “Không sao, mẹ đã ngủ hơn một tiếng rồi, giờ cũng thấy đói, ăn trưa xong lại ngủ, con đi nhóm lửa cho mẹ, học trò của mẹ vừa mới tốt nghiệp đã đem đến cho mẹ mấy cân thịt, lát nữa con mang sang cho nhà cô con một miếng nữa nhé.”
“Dạ vâng!” Khương Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn phải sang nhà cô một chuyến, biết đâu cô có tiền, mình có thể vay một chút.
Cô xào cà tím, đậu đũa, nấu canh bí đao với sườn, còn có một đĩa thịt nhiều mỡ ít nạc.
Hiện tại mọi người thích ăn thịt mỡ, Khương Cẩn thì lại thích ăn thịt nạc, nếu lâu ngày không được ăn thịt, cô cũng cố gắng ăn vài miếng, nhưng hôm qua cô đã ăn thịt xào gừng rồi.
Thêm nữa ông chủ bán thịt thấy cô không yêu cầu thịt mỡ, liền chọn phần thịt nạc hơn cho cô, hôm qua cô đã ăn không ít, hôm nay nhìn thấy đĩa thịt mỡ lại không thấy thèm, chỉ gắp miếng sườn trong tô canh bí đao.
“Cẩn Cẩn, con cũng ăn đi!” Vương Ái Hoa thấy con gái có vẻ xa cách mình, gắp cho cô hai miếng thịt to.
Khương Cẩn nhìn đĩa thịt mỡ trong bát, cảm thấy cắn vào sẽ đầy mỡ, chẳng có dũng khí cắn, tiện tay gắp cho em trai: “Hôm qua con đã ăn không ít thịt rồi, hôm nay chỉ muốn gặm sườn thôi.” ( truyện trên app T•Y•T )
Khương Lỗi một chút cũng không chê, ăn thịt ngon lành, cười ngô nghê với miệng đầy mỡ: “Giá mà ngày nào cũng được ăn thịt thì tốt quá.”
Vương Ái Hoa không nhịn được cười: “Thằng nhóc này, mày mơ đẹp nhỉ!”
Khương Cẩn ngồi bên cạnh gặm xương, thầm nghĩ: Hai mươi năm nữa, cho mày ăn thịt mày còn chẳng muốn ăn, vì sợ béo, sợ cao huyết áp.
…
Ăn trưa xong, mặt trời gay gắt, tiếng ve kêu liên tục, ánh nắng như thiêu đốt mặt đất, trên con đường đất hầu như không thấy bóng người.
Khương Cẩn một mình đạp xe đạp đến nhà cô để đưa thịt.
Cô cảm thấy mùa hè hiện tại không nóng đến mức làm người khác không chịu nổi, mà còn có gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương đặc trưng của cỏ cây.
Từ nhà cô đến trấn Phụ Sơn phải đi qua đội Lĩnh Khẩu, thôn Lĩnh Đầu và Đường Hạ, dọc đường cũng toàn là đồng ruộng, cây cối, ao làng và thôn xóm, đạp xe cũng mất khoảng nửa tiếng.
Khương Cẩn đạp xe đến nhà cô.
Nhà bà ấy nằm không xa chợ, ba gian nhà phía trước là tiệm may của cô, treo khoảng hai mươi mấy cuộn vải, có bốn máy khâu và bàn cắt.
Bên trong còn lắp hai cái quạt trần, phát ra tiếng kẽo kẹt mang đến làn gió mát.
Lúc này chỉ có cô ở đằng trước viết viết vẽ vẽ, nghe thấy tiếng xe đạp, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Khương Cẩn, bà ấy mỉm cười: “Cẩn Cẩn vào đi, sao giữa trưa nắng thế này con đã tới rồi, cẩn thận kẻo đen da đấy.”
“Bà nội Kim khỏe hơn chưa ạ?” Khương Cẩn xách thịt vào đưa cho cô: “Mẹ con bảo con mang qua, đây là quà của học trò mới tốt nghiệp của mẹ.”
Khương Thanh Thanh mời cô ra sau ngồi, phía trước là ba gian nhà mặt tiền, phía sau còn có ba gian nhà hai tầng lợp ngói đỏ, mới xây được hai năm.
Ngoài Khương Đình Đình, còn có hai cô gái trẻ khác học may ở đây, Khương Cẩn không thấy họ nên hỏi: “Chị Đình Đình và các chị kia không có ở nhà ạ?”
“Đi hiệu sách mượn sách đọc rồi.” Khương Thanh Thanh hỏi han: “Con có thích học may không? Hay qua đây học một năm rưỡi cũng có thể ra nghề làm rồi.”
Bản thân làm cô, đương nhiên là bà ấy muốn giúp đỡ hai cháu gái càng nhiều càng tốt, con gái mà biết may vá, lúc làm mai sẽ có lợi.
“Mẹ con muốn con đi học đứng máy ạ.”
“Cũng được!” Khương Thanh Thanh cũng không tiện nói gì, dù sao mỗi tháng cô cũng không thể trả lương vài trăm đồng cho cháu gái.
Lúc này, bà Kim và bà Khương đều đang ngủ trưa, Khương Thanh Thanh bỏ thịt vào tủ lạnh, rồi lấy ra một cây kem đưa cho Khương Cẩn, nói khẽ: “Chúng ta ra phía trước ngồi nhé? Đợi bà nội con tỉnh dậy rồi con qua chào.”
Khương Cẩn bóc cây kem vị đường trắng, cắn một miếng, mát lạnh, ngọt ngào, đúng là hương vị quen thuộc lâu rồi mới được nếm.
“Anh họ không có nhà ạ?” Cô theo bà ấy ra phía trước, không tiện mở miệng hỏi vay tiền.
“Bọn chúng đều đi làm thêm hè rồi.” Nhắc đến cặp song sinh, Khương Thanh Thanh cười vui vẻ: “Cô định mua hai máy may mới, trong nhà thiếu tiền, bọn chúng lập tức bảo sẽ tự kiếm tiền trang trải học phí.”
Nghe đến đây, Khương Cẩn chẳng còn dũng khí mượn tiền nữa.
Hiện tại Dượng là quản lý trong xưởng bàn ủi, lẽ ra mỗi tháng cũng kiếm được năm, sáu trăm, nhưng trong nhà hiện giờ vừa có mẹ ruột bệnh nặng, vừa có hai con trai đỗ đại học, một đứa học Đại học Y, một đứa học Đại học Kiến trúc, gánh nặng này cũng không nhẹ.
Hơn nữa, hai năm trước, họ mới xây nhà, đã dùng hết số tiền tiết kiệm mấy năm liền.
Năm nay nhà Khương Cẩn cũng lại xây nhà, họ lại đem tất cả tiền cho Khương Cẩn mượn
Nghĩ đến đây, Khương Cẩn càng không mở miệng mượn tiền được.
Chẳng bao lâu sau, Khương Đình Đình đạp xe về cùng với hai cô gái khác.
“Cẩn Cẩn, sao em lại đến đây?” Khương Đình Đình mặc chiếc váy dài nền đỏ chấm trắng, khuôn mặt trái xoan, mắt to, khi cười rất duyên dáng.
Người cô ta gầy, trông rất mảnh mai, cô ta xoay vòng một vòng trước mặt em họ, mang theo chút khoe khoang: “Chiếc váy này đẹp chứ? Sau khi chị mặc nó, có mấy người thấy lập tức thích, theo mẫu váy của chị mà may được mấy cái rồi đấy?”
Dù sao thì hiện tại cô ta thấy em họ mình mặc áo sơ mi trắng và quần đen, chỉ muốn khiến em thấy ghen tị một chút.
Bởi vì cô cũng rất ghen tị với làn da của em họ, dù em làm việc ngoài đồng ruộng, làn da vẫn không bị sạm, còn mình ngồi dưới quạt mà cũng không trắng hơn em được.
“Đẹp đấy!” Nếu là trước kia, Khương Cẩn chắc chắn sẽ ngưỡng mộ lắm, nhưng giờ cô lại không thích chiếc váy đó mấy, cảm thấy nó quá lòe loẹt.
Nhưng giờ chẳng có chỗ nào vay tiền được, tự nhiên cô cũng chẳng vui lên nổi.
Khương Đình Đình nghĩ là em họ mình đang ghen tỵ, trong lòng càng thêm đắc ý, cười nói: “Vậy em cũng bảo thím làm cho một chiếc đi?”