Thư Thanh Thiển nhìn thấy Carl, không khỏi cảm thấy hơi bất lực. Nàng đã nói nhiều lần rồi mà Carl vẫn không nghe, nhìn đống thịt đầy cả rổ thế kia, nàng thật sự đau đầu. “Carl, bây giờ tôi đã khỏi rồi, có thể tự đi săn, anh không cần phải mang thức ăn đến cho tôi nữa.”
Carl cười hề hề, “Là vợ tôi bảo tôi mang đến cho cô. Cô ấy nói hôm nay trời đổ tuyết, bảo tôi mang thêm thức ăn cho cô. Tất cả những miếng thịt này đều do cô ấy tự chọn, biết cô không thích ăn mỡ nên cố ý mang những miếng nạc đến cho cô.”
Đối phương đã băng qua cả cơn tuyết lớn để đến đây, lúc này cả người và mặt đều phủ đầy tuyết. Thư Thanh Thiển đành phải mời anh ta vào nhà.
Carl sức lớn, vác cả một rổ đầy thịt mà vẫn chẳng hề khó nhọc. Trên rổ phủ một vài chiếc lá rộng, anh ta gỡ lá ra, đứng ở cửa xốc hết tuyết trên người rồi mới vào nhà.
“Thời tiết thay đổi thất thường quá, không biết cơn tuyết này còn kéo dài bao lâu. Tôi tranh thủ lúc tuyết trên mặt đất chưa dày lắm nên mang đến cho cô.”
“Thôi được rồi, hôm nay là lần cuối cùng đấy, lần sau không được mang đến nữa, nghe chưa?”
Thư Thanh Thiển biết trong thế giới nguyên thủy này, thức ăn chính là tài sản quý giá nhất, nên Carl mới liên tục mang thức ăn đến cho nàng như một cách thể hiện lòng biết ơn. Đó là tài sản quý giá nhất của họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play