Đứng ngoài cửa đợi sốt ruột suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng cửa phòng bệnh cũng được mở ra.
“Bệnh nhân tạm thời không có gì nghiêm trọng, cứ theo dõi ở bệnh viện một thời gian là được.”
Nghe bác sĩ nói vậy, Quý Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô thậm chí còn không nhận ra mình vừa rồi căng thẳng đến mức nào, đến nỗi móng tay cào vào lòng bàn tay mà cô cũng chẳng hề hay biết.
May quá, may mà lần này Tần Chân không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không cô có lẽ sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân.
Thấy Từ Lị bước vào phòng, Quý Lan lại đứng chần chừ ở cửa, vì cô không dám đối mặt với Thư Thanh Thiển, sợ nghe thấy những lời trách móc của nàng, còn sợ hơn nữa là nhìn thấy ánh mắt oán hận của nàng.
Nhưng thực tế thì Thư Thanh Thiển nằm trên giường bệnh chẳng nói gì cả. Mái tóc dài xõa tung trên giường hơi rối bời, khuôn mặt tái nhợt. Đây là lần đầu tiên Quý Lan thấy Thư Thanh Thiển yếu ớt như vậy. Có lẽ vì cơ thể còn chưa khỏe hẳn nên lông mày của nàng hơi nhíu lại, nhưng rồi nhanh chóng giãn ra.
Thấy Thư Thanh Thiển định ngồi dậy, Từ Lị vội vàng ấn nàng trở lại giường, “Tiền bối, đừng động đậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play